QUAN SÁCH

Diêm Như Hải tên lưu manh của Sở Thành, cùng họ Diêm vói Diêm Danh, cũng có thể coi là có chút quan hệ họ hàng xa.

Trước kia gã phiêu bạt giang hồ, luôn thích nói chuyện, ca hát, mọi người đều hiểu rõ điều đó, Diêm Danh là huynh đệ một nhà, chuyện tiền bạc tính toán gì chứ? Chỉ cần mình muốn, ngót cũng mười ngàn, cứ cầm lấy đi!

Nhưng gần đây, gã rất ít nói những lời này, không phải là vì Diêm Danh “gặp chuyện không may”, mà là do chính gã khoe khoang!

Gã cứ gặp ai là lại nói, tự mình làm nên một công trình lớn ở Đức Cao, kiếm được khoản tiền lớn, hoa hồng mỗi năm phải vài triệu.

Nhưng lần này, gã đúng là không phải nói dối, đã thay đổi hoàn toàn, ngày ngày dấn thân vào chốn đàng điếm, thường xuyên có mặt trong những hộp đêm xa hoa, ăn chơi đánh bạc, gã nghiễm nhiên trở thành một ông lớn mới nổi.

Lúc Phương Liên Kiệt tìm thấy Diêm Như Hải cũng là lúc Diêm Như Hải vừa từ hộp đêm Sở Giang lơ mơ đi ra, trong lòng gã vẫn ôm giữ hình ảnh một cô gái xinh đẹp, uống say bí tỷ, miệng đầy hơi rượu, lời nói cũng mang men say.

Gần đây gã rất đắc ý, có tiền liền mua thêm cho mình một chiếc Santana cũ màu đen. Gã lên xe rồi ấn cô gái xuống ghế lái phụ, cổ họng phát ra âm thanh “két! Két!”, cô gái cười phóng đãng, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, hai người liền hòa vào một cuộc trầm luân.

- Khụ! Khụ!
Hai tiếng ho khan ở ghế sau khiến Diêm Như Hải sửng sốt, thần kinh bỗng chốc trở nên căng thẳng, quay lại hỏi:
- Ai?

Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
- Anh Diêm, tôi đến Sở Thành, từ lâu đã nghe danh tiếng anh Diêm đây, nếu có cơ hội phát tài thì tôi sẽ trao đổi với anh, thấy thế nào?

- Anh là ai?
Diêm Như Hải bật đèn xe, quay lại phía sau nhìn, ngọn đèn không sáng nhưng gã vẫn có thể thấy rõ một người trẻ tuổi vẻ mặt tươi cười ngồi sau xe.

Người trẻ tuổi đó rất anh tuấn, hàm răng trắng khiến cho nụ cười càng trở nên mê người.

- Là thế này, anh Diêm!
Người trẻ tuổi cười, lấy chiếc túi xách ra và kéo khóa mở túi. Bên trong là một xấp tiền rất dày.

Diêm Như Hải liếc nhìn, trong mắt hắn chứa đầy cái nhìn tham lam thèm muốn.

Người trẻ tuổi nói:
- Chúng ta nói chuyện riêng với nhau đi!.
Anh ta quay ra liếc nhìn cô gái quyến rũ kia
- Phụ nữ thì lúc nào cũng có thể chơi đùa, còn nói chuyện công việc mới là phải đạo! Anh nói xem có đúng không?

Diêm Như Hải nuốt nước bọt. Dường như gã đang suy nghĩ điều gì đó, rất lâu sau mới bĩu môi nói với cô gái kia:
- Em xuống xe đi, anh phải nói vài chuyện với người anh em kia.

Cô gái kia nhíu mày có vẻ khó chịu:
- Có chuyện gì mà quan trọng đến thế, chẳng phải là bỏ em giữa đường sao?

Diêm Như Hải cười gượng. Đang định nói gì thì người trẻ tuổi nhét một tờ tiền đỏ rực vào tay cô gái kia.

Cô ta vừa nhìn thấy nhiều tiền như vậy, vẻ mặt liền trở nên vui vẻ, nhìn người trẻ tuổi với ánh mắt đầy quyến rũ rồi mở cửa xuống xe.

Người trẻ tuổi đó chính là Phương Liên Kiệt, lần này anh vào thành phố là để mặt mày rạng rỡ. Vì thế, anh dùng mọi mối quan hệ để đi sâu vào điều tra vụ án hai con đường bã đậu của Đức Thủy.

Sau khi điều tra, vấn đề mũi nhọn chính là sự bưng bít của Diêm Như Hải.

Diêm Như Hải ở giữa, liên lạc với Diêm Danh, nói rằng sẽ đưa cho Diêm Danh một khoản tiền và muốn mượn tư chất của công ty anh ta, lúc ấy, Diêm Như Hải đưa ra điều kiện rất lôi cuốn, Diêm Danh ra mặt, gã bỏ tiền bỏ vốn ra sửa lại con đường, lợi nhuận sẽ chia đều cho cả hai người.

Cứ như thế, Diêm Danh đã mắc mưu gã!

Đến khi Diêm Danh bị bắt, anh ta tố cáo Diêm Như Hải, có điều con đường của Lộ Thủy vốn không phải là do Diêm Như Hải thi công, người thi công là ông chủ họ Tiếu đã chạy trốn!

Sau khi Diêm Như Hải bị cục công an mời đi, gã liều chết cũng không thừa nhận mình ở trung gian đã làm những gì. Gã là lưu manh, có thể làm gì đây?

Lúc Diêm Danh và Diêm như Hải nói chuyện, căn bản không hề ghi âm, lại chẳng có bất kì chứng cớ nào, sự việc rành rành ra đó, lời biện minh của Diêm Danh không thể nào được chấp nhận, cho nên, cuối cùng Diêm Danh bị cho là nói hươu nói vượn, việc này cứ thế mà bị vùi lấp đi.

Diêm Như Hải lái xe, mượn men rượu mà lái xe như bay trên đường.

Gã vô cùng vui sướng, vì gã cảm thấy mình đã gặp được một tên đại ngốc.

Vừa rồi khi Phương Liên Kiệt nói với gã, công ty kinh doanh hoa quả trên tỉnh của anh ta gặp chuyện, hi vọng người anh em Diêm có thể giúp đỡ, anh ta tình nguyện trả năm mươi ngàn gọi là tiền trà nước.

Lần này Diêm Như Hải vô cùng hứng khởi, gã xuất thân trong hỗn loạn, tất nhiên biết cách thao túng thị trường.

Nhất là thị trường hoa quả, những loại hoa quả nhập ngoại đó thương nhân đều phải buôn bán ở Sở thành, bình thường đều phải qua chào hỏi đại ca trên địa bàn đó, nộp tiền trà nước, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Nếu không sẽ bị nện cho một trận, thậm chí còn bị chặt tay hay đạp gãy chân.

Diêm Như Hải vừa nghe việc Phương Liên Kiệt nói lúc nãy, gã liền vỗ ngực cam đoan không thành vấn đề, chuyện gì gã cũng có thể giải quyết.

Gần đây gã ăn chơi thác loạn, mặc dù làm ra một khoản tiền lớn, nhưng cũng không thể chịu được khoản tiền phung phí lớn như vậy, vì thế kinh tế của gã dạo gần đây cũng bắt đầu thu hẹp, đang nghĩ tới chuyện làm cách nào để kiếm lại chút tiền.

Không ngờ, gã chưa tìm ra cách nào thì đã có người chủ động mang tiền dâng đến trước mặt, làm sao mà gã không hứng khởi được cơ chứ?

Hai người lái xe, tiến thẳng đến một khu chợ hoa quả.

Xe dừng hẳn bên lề đường, Diêm Như hải xuống xe trước, Phương Liên Kiệt theo sau.

Vừa lúc đó, có vài tên từ hai bên đường xông tới, trong đó có hai tên kéo lấy Diêm Như Hải, vài tên còn lại đến chỗ Phương Liên Kiệt.

Phương Liên Kiệt sửng sốt, theo kế hoạch của anh ta thì đầu tiên cho Diêm Như Hải nếm chút mật ngọt, sau đó dùng thủ đoạn để buộc gã phải đáp lại, sao bây giờ tự dưng lại xảy ra những chuyện như vậy?

Ngay lúc anh ta vẫn còn đang nghi hoặc, đã bị ba tên cao lớn ấn cho ngã, Diêm Như Hải cũng bị hai tên còn lại khống chế.

Một chiếc xe buôn như mũi tên lao qua bỗng nhiên dừng lại.

Năm tên kia nhanh chóng mở cửa xe, nhét hai người họ vào trong xe như những thứ hàng hóa, xe nhanh chóng khởi động, biết mất trong màn đêm tối mịt.

Phương Liên Kiệt chỉ cảm nhận được xe đang chạy một mạch về hướng tây với tốc độ rất nhanh, được khoảng 40 phút thì dừng lại.

Một con đường tối đen như mực, vừa xuống xe, Phương Liên Kiệt liền bị ánh đèn pha sáng chói chiếu thẳng vào mặt khiến hắn không tài nào mở mắt ra được.

Hai người bọn họ bị ném xuống đất.

Rốt cuộc Phương Liên Kiệt cũng đã thấy rõ, đây là một công trường xây dựng, lúc này những người công nhân đã không còn ở đây, năm tên cao lớn kia đứng ở chỗ vừa mới xây xong trong đại sảnh.

Miệng Diêm Như Hải vẫn đang bị bịt chặt, mãi cho đến khi có người đến xé toang miếng dán ra, gã mới lớn tiếng quát:
- Là vị đại ca nào? Diêm tôi đây đã làm sai chuyện gì, xin hãy nói rõ!
- Ha ha!
Một tiếng cười lạnh, một lão nhân khô khốc bước ra từ cửa cầu thang.

Lão nhân chống gậy, cười mà như không, tiêu sái bước lại gần, Diêm Như Hải môi giật giật, lâu sau mới nói ra thành lời:
- Lão ưng ca!

Bị gọi là lão ưng ca, ông ta cười ha hả, nói:
- Quả không sai! Ta chính là lão ưng! Người anh em Diêm, chúng ta được gặp mặt ở đây rồi!

Diêm Như Hải dường như rất e ngại ông ta, gã nhích người, dựa vào Phương Liên Kiệt.

- Lão ưng ca, tôi... Tôi từ trước đến giờ không hề có ý chọc giận anh, anh muốn thế nào? Anh muốn làm gì?

Diều Hâu khóe miệng cong lên đầy vẻ trêu tức, tươi cười nói:
- Tôi làm gì ư? Tôi nói ta muốn cậu chết, cậu thấy tôi nói có phải là thật không?

Diêm Như Hải ngẩn người, lớn tiếng nói:
- Ưng ca, lão ưng ca, tiểu đệ tôi thật vẫn chưa hiểu, thật sự vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra a!

Lão ưng cười gian ác, mấy tên cao lớn ra sức bĩu môi, quát lớn:
- Mê Hà, cho thêm tí màu sắc đi!

Một tên cao lớn lên tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ thâm hiểm, gã bước đến trước mặt Diêm Như Hải, khẽ vươn tay, bắt lấy cánh tay kia.

Ghì cánh tay trên mặt đất, từ sau lưng rút ra một con dao, dùng lực đâm về phía ngón tay của Diêm Như Hải.

Diêm Như Hải phát ra một tiếng kêu thê lương thản thiết, ngón út đã bị chặt đứt.

Ngót tay bị đứt rời ra, máu chảy như dòng nước, Diêm Như Hải đau đến mức trán nổi gân xanh, cả người quỳ trên mặt đất, toàn thân lạnh run lên, khóe miệng chỉ kêu:
- Lão ưng ca xin tha mạng, anh muốn tôi làm gì tôi sẽ làm, anh muốn cái gì tôi giao nộp cái đó, chỉ cần anh tha cho cái mạng chó này...

Lão ưng nháy mắt với một tên khác, nhanh nhẹn hơn tên trước lấy băng gạc ra, bịt lung tung chỗ vết thương trên tay Diêm Như Hải.

Diêm Như Hải hét to, tên kia ngay lập tức đá cho gã một cái, quát:
- còn kêu nữa tao sẽ giết mày!

Diêm Như Hải răng cắn chặt, mồ hôi chảy đầm đìa, toàn thân hắn lăn lộn trên mặt đất đầy bụi bẩn, giờ trông hắn không ra hình dạng gì nữa rồi.

Phương Liên Kiệt lúc này trong lòng thầm kinh hãi, anh ta đã nhìn ra, đám người hung ác tàn nhẫn này, xem ra chúng như vậy không hề sợ hãi, e là có kẻ điều khiển sau lưng chúng!

Như kiểu xách một con gà con, Diêm Như Hải bị đem tới trước mặt lão ưng.

Khuôn mặt dữ tợn của lão già gầy yếu này khẽ cau lại, nhìn chằm chằm Diêm Như Hải nói:
- Tao hỏi mày một câu, mày trả lời một câu, dám cả gan nửa lời nói dối, tao lập tức cho mày đi gặp thần chết!

Diêm Như Hải gật đầu đồng ý như gà mổ thóc, môi hắn đã tím bầm lại.

Ánh mắt lão ưng như hai tia điện, nhìn về phía Phương Liên Kiệt.

- Người này là ai?

Diêm Như Hải quay lại nhìn Phương Liên Kiệt, lắp ba lắp bắp đáp:
- Đây là người anh em mới thu nạp của tôi!

Phương Liên Kiệt trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, thật may con người này không nói hươu nói vượn, bằng không sự việc ngày hôm nay đã trở nên phức tạp rồi!

Phương Liên Kiệt cũng là một người có võ công, đều là học cùng Phương Tướng Quân từ nhỏ, nhưng hôm nay ở đây đông người như vậy, hơn nữa xung quanh toàn kẻ giỏi võ, anh ta không chắc có thể toàn vẹn mà bước ra khỏi cửa.

- Tiểu đệ?

Lão ưng hừ một tiếng, quát:
- Mễ Hà, hãy thử bản lĩnh của tiểu đệ này xem!

Tên cao to được gọi là Mễ Hà kia lắc lắc cổ, day day nắm đấm, đi lên không nói lời nào, liền hướng về phía bụng Phương Liên Kiệt mà thụi cho một quyền.

Phương Liên Kiệt chỉ cảm thấy bụng có một cơn đau, ánh mắt bỗng chốc tối sầm lại, cả người bay về phía sau đến vài mét.

Anh ta cúi người, ho sặc sụa, mà lúc này, tên kia lại dụi người về phía trước.

Phương Liên Kiệt đột nhiên lăn 1 vòng, trước đó anh ta đã dùng mã tấu giấu sau lưng để cắt đứt dây thừng, tại thời khắc nguy hiểm này, anh ta cũng bất chấp tất cả.

Rút dao găm ra, đầu tiên là chen chân vào rồi đột nhiên xoay người lại, làm cho đối phương bị trượt chân, sau đó dùng dao găm đâm.

Một tia máu bắn lên mặt.

Bốn tên đứng ở bốn gian phòng xung quanh sững sờ, nhanh chóng kịp phản ứng trở lại, rồi từng tên lao về phía Phương Liên Kiệt.

Cắn răng, Phương Liên Kiệt nhảy lên khỏi mặt đất, lưng bị một tên nện cho một gậy, nhưng mã tấu trong tay anh ta bay ra đâm vào đùi đối phương.

Mấy nhát đó ngay giữa đèn chùm, đến lúc này, một trận độc đấu đã không thể né tránh...

Bình luận

Truyện đang đọc