XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh mặt không cảm xúc ném tờ giấy vào trong hộp: "Lục Châu."

"Tiểu thư?"

"Đến Tụ Viễn lâu làm chút đồ ăn, rồi đến Cẩm Tú phường chọn mấy bộ y phục đưa vào cung đi."

"Tiểu thư..." Lục Châu hơi chần chờ: "Ngài thích Lục vương gia sao?"

Không phải lúc trước tiểu thư còn thích Diệp công tử sao?

Sao lại...

Ai nha, gần đây tiểu thư có quá nhiều biến hóa, đến chính nàng có đôi khi cũng hoài nghi có phải tiểu thư nhà mình trúng tà không.

"Không."

"Vậy tại sao ngài lại đổi xử với Lục vương gia tốt như vậy?"

Nội tâm Sơ Tranh vô cùng tang thương, nhưng giọng điệu lại hết sức nghiêm túc: "Vì làm người tốt, đi nhanh lên."

...

Mỗi ngày Yến Quy đều phái người đưa một ít đồ ăn tới.

Mỗi lần đều có thêm một tờ giấy, cũng không phải cái gì kỳ quái, mà chỉ là một loại chào hỏi đơn thuần giữa bằng hữu với nhau.

Sơ Tranh nửa chữ cũng không hồi đáp.

Chỉ là mỗi lần đều bảo Lục Châu chuẩn bị những vật khác, đưa vào cung cho hắn.

Thẻ người tốt tặng đồ thì phải trả lễ!

—— Đồ ăn ta làm ngươi thích chứ?

Sơ Tranh nhìn tờ giấy hôm nay, biểu cảm có chút nghiêm túc.

Những thứ này đều do chính tay hắn làm?

Thế là ngày thứ hai cung Vạn Phúc lại ngầm có thêm hai tiểu thái giám hầu hạ, không cho Yến Quy đụng vào bất cứ thứ gì cả.

"Vương gia, ngài nói xem vị Trình tiểu thư này không khỏi có chút lớn mật nhỉ?"

Người trong hoàng cung cũng có thể sai khiến.

Thiếu niên cẩn thận lau chén sứ trong tay, nghe vậy thì hơi ngước mắt: "Nàng có tiền."

Bọn thái giám trong cung tham tài, hắn lại ở ngoại thành, nơi này hoang vu vắng vẻ.

Trước kia Vinh vương còn tới tìm hắn gây sự, gần đây Vinh vương bị cấm túc, cho nên chỗ này mười ngày nửa tháng cũng không có người tới.

Chỉ cần mua chuộc được những người này, thì cho dù cung Vạn Phúc biến thành thế nào, có lẽ cũng không có ai biết.

"Thành vương phủ rốt cuộc có bao nhiêu tiền chứ?"

"Khi phụ hoàng còn tại thế từng ban thưởng cho Thành vương không ít thứ." Thiếu niên nói xong lại tiếp tục cúi đầu xuống lau lau chén sứ.

"Nhưng mà..." Thành vương phủ không phải còn có vương phi sao? Sao có thể để Trình tiểu thư làm loạn như vậy được?

Tiểu Quý Tử nghĩ đến hình tượng vương gia nhà mình bị ôm lúc trước, biểu cảm càng lo lắng hơn: "Trình tiểu thư muốn làm gì đây?"

Thiếu niên buông vải xuống, đem chén sứ bày lên bàn.

"Ta cũng muốn biết." Nàng muốn làm gì với ta.

Đưa nhiều đồ đến như vậy, nhưng lại không hồi đáp hắn câu nào.

"Nô tài lo lắng Trình tiểu thư có mục đích không tốt."

"Không có gì đáng ngại, ta chẳng có gì cả."

Thanh âm thiếu niên mềm nhẹ, làm cho người nghe đau lòng.

"..."

Người như ngài nha!!

Nếu không phải ngài sống trong cung, thì người muốn đánh chủ ý với ngài, chỉ sợ đã xếp thành hàng dài từ hoàng cung ra đến ngoại thành luôn!

Tiểu Quý Tử thở dài, giơ tay lấy chén sứ đi.

Thiếu niên đè lại động tác của hắn: "Để chỗ này đi."

Tiểu Quý Tử nhìn cái chén kia, không hiểu lắm về hành vi của vương gia nhà mình.

Từ lần trước uống xong thuốc, vương gia liền bảo hắn để chén ở chỗ này, có gì quý giá sao?

...

Đầu tháng tư.

Hàng năm, vào thời gian này, bệ hạ đều đến Kỳ Sơn cầu phúc.

Sơ Tranh là "dư nghiệt" của Thành vương phủ, vốn không nên lọt vào pháp nhãn của bệ hạ, nhưng chẳng biết tại sao, vẫn có tên của cô.

Kỳ Sơn là một cái hành cung dài liên miên, rất nguy nga hùng vĩ.

Các loại hoa cỏ nở rộ, hương hoa phiêu đãng trong không khí, làm thanh thản tâm hồn.

Hoàn cảnh của hành cung mặc dù không tệ, nhưng nơi này kì thật cũng không có trong hoàng thành.

Lúc Sơ Tranh xuống xe, vừa vặn đụng vào Yến Quy, hai người cách hai cỗ xe ngựa, ánh mắt chạm vào nhau.

Ánh sáng mặt trời dần khuất bóng, áng mây màu cam chiếu rọi chân trời, làm thiếu niên như được khoác thêm ánh hào quang, thân ảnh mông lung.

Ánh mắt Yến Quy tĩnh mịch.

Giống như một nhân vật trong bức họa.

Hắn rủ mắt xuống trước, yên lặng đi theo Tiểu Quý Tử tiến vào hành cung.

Nhóm cung nhân bận rộn hành lễ rồi mang các chủ tử vào trong.

Sơ Tranh không mang theo bao nhiêu thứ, một mình Lục Châu cũng mang vào được, chờ tất cả mọi người sắp xếp xong, thì hành cung dần dần an tĩnh lại.

Đi đường mệt mỏi, Hoàng đế cũng không có tâm tư làm những chuyện khác, truyền lệnh cho mọi người nghỉ ngơi thật tốt.

Chuyện cầu phúc còn cần phải chuẩn bị, bởi vậy cái nghỉ ngơi thật tốt này, chính là hai ngày liền.

Hoàng đế cũng mang cả Trình Tiêu đến, Sơ Tranh không chạm mặt nàng ta, nhưng ngược lại nghe được không ít tin đồn.

Không ngoài mấy chuyện như bây giờ Hoàng đế sủng ái nàng ta ra sao, yêu thương nàng ta thế nào, vân vân.

"Trình cô nương, hôm nay ngươi có một kiếp nạn nha."

Bên tai Sơ Tranh đột nhiên vang lên một âm thanh có chút quen thuộc.

Cô ghé mắt nhìn qua, một tiểu thái giám đang lén lút nhìn cô.

Tiểu thái giám dáng dấp mi thanh mục tú, không phải tên tiểu đạo sĩ kia thì là ai!

Hắn làm sao lại chui vào đây rồi!!

Tự cung rồi hả?

Sơ Tranh vừa định hỏi tên lừa đảo này là kiếp nạn gì, thì nghe thấy bên ngoài có âm thanh, tiểu đạo sĩ lập tức bày ra bộ dạng phục tùng mang đồ vật lui ra ngoài.

Có cung nhân tiến đến.

"Trình cô nương, Bệ hạ cho mời."

Cẩu hoàng đế muốn gặp ta?

Gặp ta làm gì?

Đây chính là một kiếp nạn mà tên lừa đảo kia nói à?

Giết hoàng đế sao?

Sơ Tranh hoàn toàn không tin, cũng có chút kích động muốn thử đi theo cung nhân.

Nhưng Sơ Tranh không nghĩ tới, người chờ cô không phải Hoàng đế, mà là Trình Tiêu.

"Tỷ tỷ." Trình Tiêu ngồi ngay ngắn trước bàn thấp, giống như vừa rời giường, toàn thân đều lộ ra một cỗ uể oải đầy mị ý.

Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía.

Tới cũng đã tới rồi.

Không bằng xử lý luôn con chó điên này đi!

Không thể lỗ vốn nha!

Khuôn mặt xinh xắn của Trình Tiêu lộ ra mấy phần ý cười: "Tỷ tỷ, ngồi đi."

"Ngươi có việc?"

"Không có việc gì thì không thể tìm tỷ tỷ sao?" Trình Tiêu chống cằm, khẽ chớp chớp mắt, vừa kiều mị lại vừa hoạt bát: "Tỷ tỷ không muốn nhìn thấy ta sao?"

"Biết là tốt rồi."

"..." Trình Tiêu bảo trì nụ cười: "Thời gian dài như vậy không gặp, tỷ tỷ càng ngày càng để ta lau mắt mà nhìn. Nói đến ta còn phải đa tạ tỷ tỷ, nếu như không phải tỷ tỷ, làm sao ta có được ngày hôm nay."

Trình Tiêu nhấn mạnh hai chữ "đa tạ".

"Không cần khách khí." Sơ Tranh đường đường chính chính nói tiếp.

"..."

Trình Tiêu yêu kiều cười hai tiếng, nàng ta cầm lấy cái kéo trên bàn, đứng dậy đi về phía Sơ Tranh.

"Tỷ tỷ nha, ngươi có biết, vì sao ta lại chán ghét ngươi như vậy không?" Trình Tiêu vuốt vuốt cây kéo trong tay.

"Khi còn bé ngươi thông minh tài hoa, là đích nữ của vương phủ, bất kể làm chuyện gì, ta cũng phải lấy ngươi làm tiêu chuẩn."

"Phụ vương luôn luôn xem ngươi là niềm tự hào, mặc kệ ta cố gắng bao nhiêu, cho dù sau này mẫu thân của ta được nâng lên làm vương phi, thì nữ nhi mà phụ vương thích nhất vẫn là ngươi."

Trình Tiêu hơi nghiêng đầu: "Ngươi nói đi, dựa vào cái gì chứ?"

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ngươi phải hỏi Thành vương."

Vấn đề này ta làm sao biết được, ta cũng không phải Thành vương mà.

Trình Tiêu che miệng cười yêu kiều: "Tỷ tỷ à, mẫu thân nói ngươi trúng tà, ta xem ngươi đúng thật là trúng tà rồi, ngay cả phụ vương cũng không gọi..."

Trình Tiêu đột nhiên giơ cây kéo trong tay lên, đâm về phía người mình.

Máu tươi từ trên cánh tay Trình Tiêu chảy xuôi xuống, nhỏ giọt trên mặt đất.

Sơ Tranh: "..."

Đây chính là kiếp nạn mà tiểu đạo sĩ nói à?

Trình Tiêu như không cảm giác được đau đớn, ngược lại còn mang theo ý cười: "Tỷ tỷ, ngươi nói xem, hôm nay ngươi có chết ở chỗ này không?"

Trình Tiêu lên kế hoạch cho chuyện này, là từ lúc nàng ta biết sắp phải tới Kỳ Sơn.

Nếu ở trong cung thì chỉ cần Sơ Tranh không tiến cung, nàng ta căn phải không tiếp xúc được với cô.

Cho nên lần này nàng ta cố ý làm cho cô cũng phải tới.

Lấy độ quan tâm của bệ hạ đối với mình bây giờ, cô đâm mình bị thương, cho dù không lấy được mạng của cô, thì cũng phải làm được chút gì đó.

Nàng ta không sợ đau.

So với hận thù trong lòng thì chút đau đớn ấy tính là gì.

Nếu như không phải cô, sao mình lại tiến cung, sao lại biến thành như bây giờ, người nên tiến cung phải là cô!!

Là cô,Trình Sơ Tranh!

Là cô hủy hoại mình!

Hủy hoại mình và Diệp Dương...

Bình luận

Truyện đang đọc