DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

- Mẫn Cương, bạn chuẩn bị mở công ty sản xuất đồ sứ à? 

Dương Tử Mi nhìn anh rồi hỏi. 

Mẫn Cương nghe vậy thì mở to hai mắt: 

- Làm sao mà bạn biết mình có ý định này? Mình đã có niềm yêu thích với mấy món đồ sứ này từ rất lâu rồi, mỗi lần nhìn thấy chúng nó, mình đều có cảm giác như đang trông thấy người đẹp cổ điển cất bước ngà khoan thai đến gần, khiến cho người ta sinh ra cảm giác vô cùng tuyệt vời. 

Khi Mẫn Cương nói về mấy món đồ sứ, từ ánh mắt, khóe môi, bất giác đều lộ ra ý cười, giống như mỗi lần Tống Huyền cầm đồ cổ của mình lên vậy, đều xuất phát từ lòng đam mê, yêu thích. 

Cô nhớ rõ, đời trước Mẫn Cương được xem là một truyền kỳ trong giới làm ăn ở thành phố A, vào năm mười tám tuổi đã bắt đầu xây dựng một công ty sản xuất đồ sứ phỏng chế đầu tiên, hai năm sau, công ty nhanh chóng phát triển, tiếng tăm lừng lẫy trong nước, đến năm hai mươi tám tuổi, công ty gốm sứ của anh đã đánh chiếm thị trưởng quốc tế, bán chạy cả trong và ngoài nước. 

Lúc đó, đối với cô mà nói, Mẫn Cường giống như đỉnh núi cao vạn trượng vậy, cô căn bản không cách nào với tới. 

Kiếp này, cô lại có thể cùng anh sóng vai đứng chung một chỗ, mà ánh mắt của anh ấy nhìn mình, lại giống như ánh mắt kiếp trước của mình nhìn anh ấy vậy. 

Ha Ha, chẳng lẽ đây là phong thủy luân chuyển trong truyền thuyết sao? 

Thấy khóe môi của cô nhếch lên một nụ cười, tim của Mẫn Cương đập rộn ràng: 

- Sao vậy? Mình mở công ty làm về đồ sứ phỏng chế không được sao? 

- Được chứ. 

Dương Tử Mi nhìn Mẫn Cương rồi nói. 

- Hơn nữa, bạn nhất định sẽ có thành tựu ở mặt này. 

Nghe thấy cô cổ vũ, Mẫn Cương cũng mỉm cười. 

Đúng vậy, mình cần phải đạt được thành tựu! 

Chỉ đến khi anh có thành tựu thì mới có thể sóng vai đứng bên cạnh nhìn ngắm cô! 

- Muốn mở công ty thì không khó, khó ở chỗ phải tìm được chuyên gia làm đồ sứ có tay nghề tinh xảo mà thôi. 

Mẫn Cương chán nản thở dài một hơi. 

- Nếu không có chuyên gia thì cũng như thiếu mất gió đông. 

- Hay là chúng ta quay lại đi. 

Dương Tử Mi xoay người lại, trông thấy hai anh em kia vẫn còn đứng đó, vội vàng nói với Mẫn Cương: 

- Mình nghĩ người anh trai kia, chắc chắc có được chân truyền về làm đồ sứ của ông nội anh ta đấy. 

Hai mắt của Mẫn Cương sáng rỡ lên, cùng Dương Tử Mi quay lại chỗ quầy hàng của hai anh em nọ. 

Hai anh em Tiểu Thanh vẫn còn đang cãi nhau. 

- Anh, đồ có quý giá cách mấy thì cũng là vật chết, chúng ta bán chúng đi thì anh mới có tiền để chữa bệnh, nếu như người không còn nữa, chỉ còn lại mỗi mình em, giữ gìn mớ đồ sứ này thì có được gì đâu kia chứ? 

Tiểu Thanh nói, giọng nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã. 

- Tiểu Thanh à, bác sĩ cũng đã nói, khối u của anh đây là u ác tính, cơ hội chữa trị vô cùng mong manh, đây là ông nội để lại cho chúng ta, tuyệt đối không thể bán được! 

Hai mắt của chàng trai kia tối tăm, nhưng giọng điệu lại chắc nịch. 

- Anh à, không phải bác sĩ đã nói, vẫn còn một phần trăm cơ hội chữa lành sao? Tại sao chúng ta không chịu bắt lấy một phần trăm cơ hội đó? Vừa rồi em gái kia cũng nói, cái bình sứ Thanh Hoa này có giá tệ lắm cũng phải một trăm triệu, có một trăm triệu trong tay, chúng ta có thể đến thủ đô tìm một bệnh viện thật tốt, tìm một bác sỹ giỏi nhất, không thì có thể qua Mỹ chữa cũng được. 

Tiểu Thanh lo lắng nói. 

Nghe lời đối thoại của bọn họ, Dương Tử Mi lại quay sang nhìn kỹ thanh niên kia. 

Nhìn sắc mặt của anh ta thì chắc là bị u não rồi. 

Nếu dựa vào trình độ y học hiện tại, tỷ lệ sống sót của bệnh nhân mắc chứng u não cực kỳ thấp, chẳng trách anh ta lại tuyệt vọng như vậy. 

Nhưng anh ta gặp may, vì đã có Dương Tử Mi cô ở đây. 

Tiểu Thanh thấy hai người quay trở lại, vội vàng ôm lấy bình Nguyên Thanh Hoa Qủy Cốc Tử kia, nhìn Mẫn Cương với vẻ mặt đề phòng rồi nói: 

- Em... Đã trả lại rồi thì không được đòi lại đâu nha, chị cũng không trả lại cho em đâu đó. 

Nghe mấy lời ngây thơ lại đơn thuần của cô, Dương Tử Mi và Mẫn Cương đều phì cười. 

Bình luận

Truyện đang đọc