DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Tử Mi, con đeo cái gì vậy?

Ngọc Thanh cũng phát hiện thẻ bài gỗ đào này lóe lên ánh sáng kỳ lạ, cảm thấy ngạc nhiên nên hỏi cô.

- Dạ, là một thẻ bài gỗ đào kỳ lạ. 

Dương Tử Mi kể lại cho Ngọc Thanh nghe về thẻ bài này và mối quan hệ với Long Trục Thiên.

- Đưa cho sư phụ xem.

Ngọc Thanh nghe xong, đôi mắt lóe lên sáng đầy kích động và hưng phấn. 

Dương Tử Mi tháo thẻ bài trên người ra, đưa cho Ngọc Thanh. Ngọc Thanh xem cẩn thận một lúc, ngẩng đầu lên, hào hứng nói:

- Hình ảnh trên này ta đã đừng gặp qua rồi.

- Sư phụ từng nhìn thấy? 

Dương Tử Mi kích động hỏi lại:

- Người nhìn thấy ở đâu? Hình ảnh này có ý nghĩa gì?

- Có ý nghĩa gì thì ta không nhớ rõ cho lắm, nhưng mà ta đã từng nhìn thấy nó trong một ngôi mộ cổ. 

Ngọc Thanh cố gắng nhớ lại, nói.

- Mộ cổ? Sư huynh, đừng nói là huynh đã từng đi trộm mộ nha.

Ngọc Chân Tử ngạc nhiên thốt lên. 

- Ta không có đi trộm mộ, chuyện đã xảy ra chừng năm mươi năm trước, lúc đó ta đang truy đuổi một đám người trộm mộ táng tận lương tâm ở phía tây. Lúc đuổi theo bọn chúng, ta đã đi vào ngôi mộ kia, suýt chút nữa đã chết ở trong đó, may nhờ có một con rắn chỉ đường, dẫn ta thoát ra ngoài.

Ngọc Thanh nhớ lại ngày đó phải trải qua những cái bẫy vừa nguy hiểm vừa độc ác trong cổ mộ, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi. 

- Một con rắn? 

Ngọc Chân Tử nghi ngờ hỏi:

- Sư huynh, huynh cũng hiểu tiếng của rắn nữa sao?

- Không hiểu, nhưng mà không biết tại sao, con rắn kia lại giống như nhà thông thái vậy, ta có thể cảm nhận được nó đang muốn giúp ta. Nhưng khi nó vừa dẫn ta ra khỏi cổ mộ xong, quay đầu lại thì đã không thấy nó đâu hết. Giống như là có phép thuật vậy. 

- Sư phụ, người nói trong cổ mộ đã nhìn thấy hình ảnh trên thẻ bài này, hình ảnh này là ở đâu trong cổ mộ vậy?

Điều Dương Tử Mi đang quan tâm hiện nay chính là vấn đề này, chứ không phải là con rắn có linh tính.

- Ở trên quan tài! 

Ngọc Thanh vừa nhớ lại vừa nói:

- Trong ngôi mộ cổ kia có cách bày trí rất kỳ lạ, không phải là một bộ, lúc đó ta đếm có tổng cộng mười bốn cái quan tài, trong đó có hai quan tài được đặt giữa mười hai cái còn lại, giống như là đang bảo vệ cho chủ nhân vậy. Mà trên một trong hai cỗ quan tài này, có một cái cũng có những hình ảnh tương tự như hình trên thẻ bài gỗ đào của con. Lúc đó vì sư phụ thấy nó khá đặc biệt, cho nên mới nhớ rõ.

- Sư phụ, người xem, còn một thẻ khác nữa, có phải là một bộ với hình ảnh này không.   

Dương Tử Mi khom người cầm một cành gỗ nằm trên mặt đất, vẽ hình ảnh trên thẻ bài gỗ đào mà trước kia Long Trục Thiên đeo bên mình lên mặt đất.

- Đúng vậy, trên quan tài lớn nhất, vừa nhìn cũng biết đó là quan tài của người chủ, ở đó cũng có hình ảnh như vậy, lúc đó sư phụ nhìn chằm chằm vào nó một hồi khá lâu, thì xuất hiện ảo giác, hình ảnh kia dường như chuyển động, hơn nữa, biến mọi thứ xung quanh thành màu đỏ, giống như đang muốn hút hồn của ta vào trong đó, may mà lúc đó không biết có con gì đã cắn vào chân của ta, khiến ta giật mình tỉnh táo lại, ảo giác mới biến mất, sau đó ta cũng không dám nhìn nó nhiều nữa.

Ngọc Thanh nói.  

Bình luận

Truyện đang đọc