DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Dương Tử Mi rất khó chịu, đành phải đưa hết đồ trong tay cho bà ta.

- Ái chà, Tú Lệ à, đến nhà anh chị chơi, đi tay không là được rồi, sao lại khách khí mang nhiều đồ đến vậy? Nghe nói các em chuyển vào thành phố sống rồi? Người thành phố có khác, nhìn quần áo em mặc... Cả con gái em nữa... chậc chậc... đã lớn vậy rồi. Trước đây hình như hồi ba tuổi có về đây một lần, lớn lên thật xinh đẹp.

Mợ hai mồm thì khách sáo khen, nhưng tay thì thò ra, mở cái túi ra xem bên trong là cái gì. 

Khi bà ta thấy bên trong là một chiếc áo khoác lông cừu đỏ tươi, vội vội vàng vàng lấy ra, rồi mở tung ra xem.

Áo khoác lông cừu đỏ tươi dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi mới đẹp đẽ chói mắt làm sao.

Bà ta lập tức lật mác giá ra, nhìn thấy giá là 998 đồng, đôi mắt mơ màng, khuôn mặt nở nụ cười như hoa mùa xuân, ngập tràn vui sướng. 

- Tú Lệ, cái này tặng cho chị đúng không?

Hình như sợ mẹ con cô cướp về, tay của mợ hai gắt gao xiết chặt cái áo, cẩn thận hỏi dò.

- Cái này là tặng cho chị dâu đó, tuy bây giờ là mùa hè, nhưng sắp sang thu rồi, em nghĩ tặng áo khoác cho chị dâu sẽ thích. Không biết chị dâu thấy nó thế nào, có thích không? - Hoàng Tú Lệ gật đầu. 

- Ừ, tuy nhìn cũng tạm được, nhưng chị dâu tôi vẫn thích, dù sao đây cũng là tấm lòng của cô Tú Lệ mà. - Mợ hai làm bộ làm tịch nói.

Dương Tử Mi buồn nôn, rõ ràng thích chết đi được, lại nói như là chẳng ra gì.

- Chị dâu thích là tốt rồi, em cũng mua áo khoác da cho anh hai. Còn bốn đứa cháu, mỗi đứa một cái áo khoác, nếu như không vừa, em sẽ đem về đổi lại. - Hoàng Tú Lệ thấy chị hai không dùng bộ mặt khó ở chanh chua với mình, tâm trạng cũng thoải mái hơn, nói. 

- Được... được... được... chị cho chúng nó thử. Xem ra, em vào thành phố liền phát tài, còn nhớ nhà bọn chị, không uổng công Hoàng Cường nhà chị trước đây luôn giấu chị trợ cấp tiền cho nhà em. - Mợ hai nhe răng cười đến híp cả mắt nói.

Dương Tử Mi lần nữa kinh ngạc

Trên đời này, thì ra vẫn còn vẫn còn chuyện đổi trắng thay đen, thị phi điên đảo như vậy. 

Khi cô còn nhỏ, gia đình nghèo khó, nhưng dù sao bố cô cũng là một thầy giáo dạy tư, tiền lương mỗi tháng một trăm đồng, miễn cưỡng đủ sống. Khi đó cậu hai đến nhà mình, lúc nào cũng là mẹ dúi mấy chục đồng vào túi cậu ấy.

Bây giờ lại trở thành nhà mình được nhà người ta cứu tế, thật đúng là…

Hoàng Tú Lệ cũng không để tâm. 

Tiền đối với bà, đã không là vấn đề rồi. Vấn đề lớn nhất chính là hi vọng các anh chị có thể chấp nhận mình.

Thái độ của chị dâu thứ hai này tốt hơn chị dâu cả rất nhiều.

- Ngoài quần áo ra, còn gì nữa không? - Tay mợ hai tiếp tục mò mẫm trong túi. 

- Eo của anh hai không được tốt, em cũng đã mua ít hải sâm để bổ eo bổ thận. Còn có viên Ô Kê Bạch Phương cho chị dâu, không biết có được không? - Hoàng Tú Lệ nói.

- Được... được... Tú Lệ, em thật sự quá chu đáo rồi!

Mợ hai cười càng vui vẻ, cho dù không được, chỉ cần là người ta cho, chiếm được tí lợi, bà ta cũng đã rất vui mừng. 

- Hoàng Cường, còn không ra đây? Em gái Tú Lệ đến thăm anh này.

Bà ta thông thông họng, hướng vào nhà kêu to, sau đó bất mãn mắng mỏ:

- Thật là, chỉ biết vừa về nhà là nằm lì trên giường hút thuốc, cũng không biết kiếp trước tôi tích đức gì, mà gả cho người đàn ông vô dụng thế này? 

Dương Tử Mi không nói gì nhìn bà ta.

Không phải bà kiếp trước không tích đức, chính là kiếp này cũng không tích đức luôn, nên cuộc sống mới như vậy. Còn liên lụy đến cậu hai hiền lành trung thực nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc