DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

- Được thôi! Tôi thù kẻ giàu, tôi đen tối, tôi vừa nghèo, vừa chua ngoa, vừa lười biếng. - Dương Tử Mi bất lực.

Cô phát hiện rằng mình sẽ mất mặt lắm nếu cứ tiếp tục giằng co với cô gái này.

Giống như đạo lý chó cắn người, còn người không thể cắn lại chó. 

- Hiểu là tốt! Không phải là người cùng một tiêu chuẩn, tôi cũng không muốn nói chuyện với cô sẽ làm mất đi thân phận cao quý của tôi.

Cô ta nói xong, mặt vênh lên, mông quay ngoắt đi, toàn thân lấp lánh đá quý đi vào khu triển lãm.

Dương Tử Mi vỗ vỗ trán. 

Đúng là hoàn cảnh tạo nên tính cách con người.

Trên thế gian này đúng là loại lập dị nào cũng có.

Khi từ buồng vệ sinh đi ra, cô nhìn thấy cô gái kia đang theo sát một người đàn ông mặc vest đen. Cái thần thái kiêu ngạo lúc nãy không còn nữa, thay vào đó là một bộ dạng bẽn lẽn thẹn thùng, đôi mắt sắc nhọn cũng trở nên nhu mi hiền dịu đẩy ẩn tình. 

A, cái thứ lập dị lật mặt cũng nhanh thật đấy.

Dương Tử Mi cười nhạo một tiếng, vừa định đi tìm Sadako thì thấy An Đông Dương đi về hướng cặp nam nữ đó.

- Anh họ… - An Đông Dương gọi người đàn ông kia. 

Người đàn ông nghiêng mặt nhìn anh, gật nhẹ.

Nhìn gương mặt người đàn ông kia… Dương Tử Mi than vãn: Thế giới này thật nhỏ bé!

Người đàn ông đó không ai khác chính là Mộ Dung Vân Thanh. 

Không ngờ anh ta cũng đến đây tham quan triển lãm.

Có điều, anh ta là một thương nhân đẳng cấp, đến tham quan triển lãm đá quý cũng là điều hết sức bình thường.

Không biết cái thứ lập dị kia có quan hệ gì với anh ta? 

Mộ Dung Vân Thanh không nhìn thấy cô. Ngược lại, cô nàng lập dị kia lại nhìn thấy:

- Anh Vân Thanh, con bé kia nhìn mặt là biết nghèo kiết xác vậy mà dám đến tham gia hội chợ triển lãm đẳng cấp như thế này, cũng chẳng sợ mất mặt. Nhìn xem nó đeo cái gì kìa? Đồ phụ tùng không đến mười đồng bán bên lề đường, thật là không có tố chất, thần thái gì cả!

Kẻ lập dị chỉ vào Dương Tử Mi. 

Mộ Dung Vân Thanh không để thèm để ý đến cô ta mà tiếp tục trò chuyện với An Đông Dương, anh cũng không quay đầu lại nhìn Dương Tử Mi.

Nhưng An Đông Dương lại nhìn thấy cô, quay qua nhíu mày với kẻ lập dị:

- Chị, chị nói gì thế? Đó là bạn của em... là do em mời đến! Người ta cũng không phải con nhà nghèo kiết xác! Lái xe Land Rover cỡ vài triệu tệ đấy! 

- Đông Dương, em có ý gì thế? Tự nhiên kết bạn với đám người đó, phẩm vị của em sao tự nhiên lại thấp đến vậy? Đừng có đánh mất tố chất của nhà họ An chúng ta.

An Đông Ny lập dị hét lên:

- Muốn kết giao thì phải môn đăng hộ đối. 

Nghe An Đông Dương nói cô đi Land Rover vài triệu tệ, Mộ Dung Vân Thanh liền quay đầu nhìn.

Quả nhiên là cô!

Anh vui mừng đi tới: 

- Dương Tử Mi, em cũng ở đây à? Đến Quảng Nguyên khi nào vậy?

- Vừa tới hôm nay, không ngờ Mộ Dung tiên sinh cũng ở đây. Thế giới này thật nhỏ bé! - Dương Tử Mi cười nói.

- Anh Vân Thanh, anh quen cô ta? Sao anh lại có thể chủ động chào hỏi với một kẻ nghèo kiết xác lại không có ý thức như cô ta? - An Đông Ny nhìn Mộ Dung Vân Thanh trực tiếp đi tới chỗ Dương Tử Mi, hơn nữa còn có thái độ vô cùng ôn hòa, lễ độ mà trước giờ cô chưa từng thấy. Trong lòng cô liền cảm thấy không thoải mái, bèn hét lên. 

- Đông Ny, sao em lại có thể nói Dương Tử Mi như vậy? Xin lỗi ngay! - Mộ Dung Vân Thanh quát lớn An Đông Ny.

An Đông Ny thấy Mộ Dung Vân Thanh vì Dương Tử Mi mà quát mắng cô, cảm giác uất ức trào dâng lên, bĩu môi kêu la:

- Anh họ, anh làm sao vậy? Lẽ nào anh không thích tiểu thư cao quý như em mà lại đi thích loại nghèo kiết xác không có ý thức, không có phẩm vị? Cô ta và anh không thể đứng cùng trên một trục hoành đâu, rốt cuộc anh sao thế? 

Bình luận

Truyện đang đọc