DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Hầy, có lẽ tất cả đều là mệnh kiếp, chị cứ bình thản mà đón nhận là được rồi.

Tiểu Thiên an ủi.

- Về nhà thôi. 

Dương Tử Mi không còn tâm trạng để đi dạo phố nữa.

Cô đẩy Tiểu Thiên ra đến cửa trung tâm thương mại thì lại gặp chủ nhiệm lớp Tần Khải Văn.

- Học trò Dương Tử Mi. 

Tần Khải Văn thấy cô thì hai mắt sáng lên, bước tới gọi lên.

- Em chào thầy Tần!

Dương Tử Mi vội vàng chào. 

Ánh mắt của Tần Khải Văn dừng lại trên người đứa bé trong xe nôi:

- Đứa nhỏ này là ai vậy?

- Em nhận nuôi. 

Dương Tử Mi nói.

- Là bố mẹ em nhận nuôi hả.

- Tần Khải Văn cúi đầu muốn trêu Tiểu Thiên một cái, ai dè Tiểu Thiên lại quay đi, tránh né tay anh, không cho anh chạm vào mình. 

- Ơ?

Tần Khải Văn hơi ngạc nhiên.

Nhìn đứa nhỏ này kiểu gì cũng thấy như chưa đủ tháng, thế mà đôi mắt lại linh hoạt như cụ non, nét mặt còn biểu lộ cảm xúc, thật sự là lạ kì. 

Thế nhưng anh vừa nghĩ tới Dương Tử Mi cũng là một quái thai thì lại chẳng thấy kì quái nữa.

- Tử Mi, bao giờ thì em về trường đi học? Lúc trước em đã nói sẽ tham gia kì thi thử nhưng lại lỡ hẹn, rốt cuộc thì mấy ngày nay em đang bận việc gì?

Tần Khải Văn bắt đầu hỏi bằng giọng điệu của thầy chủ nhiệm. 

- Thầy ơi, ngại quá, em cũng muốn về đi học lắm nhưng lại gặp chuyện lớn nên cứ phải hoãn mãi, không thể đến trường dự thi được đấy ạ.

Dương Tử Mi nói với giọng áy náy.

- Em không đi thi, Mẫn Cương ở lớp 1 cũng không đi, nghe nói là còn nhỏ tuổi mà đã mở một công ty đồ gốm sứ giả cổ. Không biết bố mẹ em ấy nghĩ gì mà lại lãng phí một mầm non học tốt như vậy nữa. 

Tần Khải Văn cau mày chỉ trích.

Dương Tử Mi le lưỡi:

- Thầy Tần à, Mẫn Cương là một thiên tài kinh doanh, cậu ấy mở công ty sớm cũng không có gì lạ. Cậu ấy không bỏ học đâu, thầy đừng bận tâm nhiều. 

Tần Khải Văn nhìn cô một cái:

- Được, thầy không bận tâm việc đó nữa, quan trọng là Tử Mi em đấy, chẳng phải em muốn thi vào trường trung học số 1 của thành phố B à? Không cố lên là không được đâu.

- Thầy Tần, tuy em không đi học nhưng ngày nào em cũng ôn tập, không bỏ bê việc học đâu ạ, thầy cứ yên tâm đi. 

Tuy rằng Tần Khải Văn nói dong dài là vì tốt cho cô, thế nhưng bây giờ tâm trạng cô đang nặng nề vì chuyện của sư phụ, cho nên cũng cảm thấy hơi bất nhẫn, giọng nói lạnh nhạt hẳn đi.

Tần Khải Văn là người nhạy cảm, khi phát hiện ra vẻ mặt và giọng điệu của Dương Tử Mi tỏ ra thiếu kiên nhẫn thì cũng không nói thêm nữa mà chỉ mím môi:

- Được rồi, vậy em làm gì thì làm đi, thầy đi mua mấy thứ đây. 

- Dạ.

Dương Tử Mi ngẩng đầu nhìn Tần Khải Văn, thấy tướng mạo anh hiển hiện Hồng Loan tinh động, cho thấy anh sẽ nhanh chóng gặp được người ấy của đời mình thì không khỏi tươi cười:

- Thầy Tần, tí nữa thầy đi mua đồ mà gặp cô gái nào cùng vươn tay lấy một thứ đồ với mình, thì chúc mừng thầy nhé. 

- Hả?

Tần Khải Văn chẳng hiểu gì cả:

- Chúc mừng gì thầy cơ? 

- Chúc mừng đường tình của thầy rộng mở, ha ha, em đi đây, tạm biệt thầy.

Dương Tử Mi tươi cười đẩy Tiểu Thiên đi.

Tần Khải Văn nhìn bóng cô đi xa mà chẳng hiểu ra sao, nghĩ mãi vẫn không thông là cô nói tình duyên gì rộng mở. 

Anh giữ nguyên tâm trạng nghi hoặc đi vào khu bách hóa chọn đồ mình cần, bỗng thấy phía trước có một hộp chocolate mà chị gái thích ăn, bèn vươn tay ra cầm lấy...

Cùng lúc ấy, một cánh tay mảnh khảnh cũng vươn ra lấy hộp chocolate đó!

Khi họ phát hiện ra có người cũng đang muốn lấy đồ như mình thì lại đồng thời rụt tay về mà nói: 

- Anh/ Cô lấy đi!

Tần Khải Văn đột nhiên nhớ tới lời mà Dương Tử Mi vừa nói, rồi nhìn cô gái xinh xắn thanh tú, tóc đen ngang vai, dáng người thướt tha, khí chất trong sáng trước mắt mình, trái tim bỗng thịch một cái...

Bình luận

Truyện đang đọc