DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Dương Tử Mi nhờ trưởng thôn chuẩn bị một bàn cúng, một cái lư hương, ba cây nhang, hai ngọn nến, trên bãi trống ở thôn làm một cái đàn đơn giản, hương khói ở giữa, đốt lên ba cây nhang rồi lấy từ trong túi ra bốn khối ngọc thạch, bốn khối này là tượng trưng cho bốn thánh thú Thanh Long, Bạch Bát Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.

Đạo sĩ bình thường đều dùng kiếm gỗ đào làm công cụ đề câu thông với trời.

Dương Tử Mi thì không cần, công lực của cô làm sao mấy đạo sĩ kia có thể so sánh được. 

Tịnh thủ định tâm, ngón tay cô chỉ trên trời, dùng tư thái vô cùng thành kính đọc chú ngữ mượn mưa…

- Do trời đất hạn hán khó mưa, nên đệ tử Dương Tử Mi cầu trời cho mượn mưa. - Dương Tử Mi nhìn trời hô to một tiếng, tay trái giơ cao lá bùa mượn mưa lên không trung.

"Tách" 

Trưởng thôn khẩn trương đứng xem, chỉ có Hoàng Lợi khinh thường nhìn cô, cho rằng cô chỉ đang giả thần giả quỷ.

Mọi người thấy rõ ràng, có một đốm lửa trực tiếp bốc lên từ ngón trỏ đang chỉ lên trời của cô, bùa chú màu vàng bay vụt thẳng lên trời, luồng sáng chói lọi xuất hiện giữ bầu trời tối thui, vô cùng chói mắt.

Mọi người há to miệng kinh ngạc, ngây ngốc đứng nhìn. 

Những người dân ban đầu vốn bán tín bán nghi với Dương Tử Mi, bây giờ nhìn cô như nhìn thấy thần thánh vậy.

Đốm sáng kia dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người…

Chỉ chốc lát sau, bầu trời vốn trong xanh chậm rãi có mây từ phía Đông kéo đến, nó từ từ đi về hướng thôn Hoàng, cuối cùng dừng lại phía trên thôn Hoàng. 

"Đùng... Đùng..."

Một tia sấm sét giáng xuống phía trên thôn Hoàng.

Tâm tình mọi người bắt đầu kích động lại vừa hưng phấn vừa hồi hợp chờ mong có thể cảm nhận được không khí trời mưa. Cả người, vật, cây cỏ đã lâu không được hưởng cảm giác dễ chịu như thế này. 

Nhìn khung cảnh sắp đổ mưa trước mắt, sắc mặt Hoàng Lợi có chút biến đổi, ông ta lớn tiếng nói:

- Có cái gì mà vui chứ? Ngày trước không phải ông trời vẫn thế sao? Không phải vẫn đổ mưa cho chúng ta sao?

- Mọi thứ đã chuẩn bị xong, bây giờ không mưa, thì còn đợi đến khi nào? 

Dương Tử Mi kêu lên về phía bầu trời. 

- Nhìn kìa nhìn kìa, chị ấy nhẹ nhàng bay lên kìa, chị ấy chính là thần tiên tỷ tỷ. -Có một đứa nhóc kinh ngạc kêu lên.

Mọi người nhìn dưới chân Dương Tử Mi, chỉ thấy dưới chân cô mang một đôi Sandal trắng tinh, hai bàn chân dần dần lơ lửng trên mặt đất, thân thể tựa như không còn sức nặng. 

Một trận gió thổi qua khiến quần áo cô tung bay, trông như tiên nhân hạ phàm.

- Tiên nữ giáng trần kìa!

Không biết là cụ già nào kích động kêu lên: 

- Mọi người mau quỳ xuống nghênh đón tiên nữ đi.

Mọi người giống như bị mê hoặc nhìn thân ảnh đang bay cao của Dương Tử Mi, sau đó một đám người đều quỳ xuống, thành kính bái lạy cô.

Hoàng Lợi và vợ ông ta là Trần Phượng Kiều khó tin nhìn tình cảnh trước mắt, kinh ngạc đứng yên. 

- Hoàng Lợi, có quỳ không? - Trần Phượng Kiều gấp gáp giật giật áo chồng mình hỏi.

- Quỳ cái gì mà quỳ? Đây chỉ là giả thần giả quỷ, ngu muội vô tri. Đợi nó gọi mưa được rồi nói. - Mặc dù trong lòng Hoàng Lợi đang thấp thỏm nhưng vẫn ngoan cố nói.

Bầu trời tiếp tục đổ sấm sét nhưng vẫn chưa có giọt mưa nào rơi xuống. 

Lúc này nguyên khí của Dương Tử Mi đã cạn kiệt không thể chống đỡ, cô dùng hết sức lực toàn thân cuối cùng ra hiệu lệnh nói:

- Thiên hạ hỏa linh, ta ra lệnh cho ngươi, lập tức tuân lệnh!

Khi đã lên tới độ cao một mét rưỡi, cả cơ thể cô bắt đầu hư thoát dần dần rơi xuống. 

Sadako đứng ở dưới thấy thế lập tức phi thân lên, đúng lúc tiếp được thân thể lung lay sắp ngã của cô.

Dương Tử Mi động phải vết thương cũ, cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra, vô lực dựa vào người Sadako.

Sadako bị cô liên lụy, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. 

Tia sấm sét từ bầu trời bỗng nhiên ngừng lại, đám mây đen kia không đổ mưa xuống mà dần tản ra.

- Tôi biết mà! Nó chỉ giả thần giả quỷ lừa mấy người thôi. Khổ thân mấy người đã bái lạy nó, thật buồn cười. - Hoàng Lợi thấy trời vẫn chưa mưa, lại thấy bộ dạng bị thương của Dương Tử Mi, sự căng thẳng trong lòng như nhận được đại xá, lớn tiếng hô to.

Bình luận

Truyện đang đọc