Trên thân thể con rắn này có những vện vằn to nhỏ chằng chịt tạo thành hoa văn, trên lưng chủ yếu là màu xám, trên có những đốm đen lấm tấm không theo quy luật nào. Đầu nó hình tam giác, đầu và cổ phân chia rõ ràng, môi ngắn tròn. Vảy nhỏ trên đầu lưng nổi thành sừng, lỗ mũi to nằm ở phía trên môi, thân thể chủ yếu là màu xám, dọc lưng có ba đốm tròn, giữa mỗi đốm có màu tím hoặc nâu, bên ngoài màu đen, bên ngoài những vết đốm là vện vằn màu nâu không theo quy luật nào, bụng màu xám trắng, có những vết bớt màu nâu đậm rải rác.
Nhìn nó quấn quanh người Mịch La được ba vòng, chiều dài ít nhất cũng khoảng 1,5m.
Dương Tử Mi nhận ra đây là rắn hổ bướm, còn được gọi là báo gấm trăm bước, chi Russell"s viper, khóa xà, là một trong những loài rắn có nọc độc mạnh nhất Đông Nam Á, lực công kích của nó rất mạnh, tuy nhiên bề ngoài lại xấu xí khó coi.
Trước kia khi đi du lịch ở Đông Nam Á, sư phụ Ngọc Thanh đã từng bị loài rắn độc này cắn, thiếu chút nữa thì mất mạng, may mà được người bắt rắn phát hiện cứu giúp đúng lúc, mới thoát khỏi quỷ môn quan, nhưng cơ bắp ở cẳng chân vẫn bị teo lại, khiến việc đi lại có chút bất tiện.
Vì vậy, ông đã đưa ra một chương trình học về nhận thức các loại rắn trong suốt một ngày cho Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi không sợ quỷ, không sợ thần, nhưng đối với loài rắn độc ghê tởm thì lại có cảm giác bài xích và ghê tởm.
Nhất là khi nhìn thấy hai mắt của con rắn đang hung ác nhìn mình, quả thực là sởn tóc gáy, ngay lập tức muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Mịch La cũng phát hiện sự khác thường của con rắn.
Ánh mắt nhìn theo hướng đầu con rắn, thì thấy một bóng dáng màu trắng nhỏ ngồi trên nóc nhà, xinh đẹp vô cùng.
Ở trên nóc nhà, thiếu nữ có mái tóc đen rủ xuống vai, bạch y trắng ngần, da dẻ đẹp như ngọc dưới ánh trăng tỏa ra oánh sáng, mi mắt thanh tú, trên người có một luồng khí tức âm tà kì dị, vừa giống tiên tử, vừa giống tu la đi ra từ địa ngục.
Rất tốt!
Khuôn mặt khô gầy của ông ta xuất hiện một nụ cười hài lòng.
Vốn tưởng rằng đó chỉ là một cô gái bình thường mà Ba Tụng tìm thấy, kết quả lại khiến ông ta kinh ngạc đến vậy!
Cô gái này, nếu biến thành quỷ sẽ trở thành vô địch!
- Tiểu Ban, đi.
Ông ta huýt nhẹ, ra lệnh cho con rắn hổ bướm trên đầu.
Rắn hổ bướm nhận được hiệu lệnh, xoẹt một tiếng, từ bên hông ông ta bò đi nhanh như tia lửa điện, bật xa vài mét, leo lên tường vây rồi bò lên cao như đi trên đất bằng.
Thấy con rắn hổ bướm chỉ dài khoảng 1,5m, đầu hình tam giác đang thè lưỡi bò về phía mình, Dương Tử Mi trở nên căng thẳng, lưng ra mồ hôi, tay cũng lạnh dần.
Cô muốn chạy trốn!
Nhưng cô biết, cô không có đường nào để chạy!
Hôm nay chạy thoát, ngày mai cũng vẫn lặp lại chuyện hôm nay, như vậy còn không bằng dũng cảm đối mặt!
Cô niệm một lần Tĩnh Tâm chú, để mình trấn tĩnh lại một chút.
Ngón tay cô ngưng tụ âm sát khí, chỉ chờ con rắn tới gần thì sẽ một kích tất trúng.
Mịch La biết không thể khinh thường Dương Tử Mi, bèn huýt sáo thúc giục tấn công.
Rắn hổ bướm tăng nhanh tốc độ, đầu ngẩng cao, đôi mắt nhìn chằm chằm Dương Tử Mi, cái lưỡi không ngừng thè ra rụt vào, miệng phun ra khí độc tanh hôi, khiến hơn nửa hoa cỏ trong sân héo rũ.
Biết rõ đôi mắt rắn kia vô cùng ghê tởm, nhưng Dương Tử Mi không dám rời mắt khỏi nó nửa tấc.
Cô phải nhìn nó chằm chằm, duy trì cự li và nhắm chuẩn vào điểm yếu chí mạng của con rắn.