DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Mỗi lần nghe cô ta nói đến tố chất, nhân cách gì gì đó là Dương Tử Mi lại bật cười.

An Đông Dương đương nhiên biết chị gái mình lập dị. Trước đây anh còn không thấy gì nhưng bây giờ nghe cô ấy một điều tố chất, hai điều nhân cách, anh cảm thấy thật xấu hổ.

- Chị đang nói lung tung gì thế? Đi xem đá đi. 

Anh đẩy cô ta ra:

- Đừng làm trò cười nữa.

- Chị làm trò cười? Chị đường đường là tiểu thư con nhà quyền quý, có thể làm trò cười gì? Chị cũng không phải loại người không có tố chất! - An Đông Ny kêu lên. 

Mộ Dung Vân Thanh không buồn để ý đến cô, quay qua nói với Dương Tử Mi:

- Dương tiểu thư, mình vừa tìm chỗ ngồi, vừa nói chuyện... xem hôm nay em ưng món phụ kiện nào?

Dương Tử Mi gật đầu đi theo anh, ngồi lên ghế dành cho khách tham quan nghỉ chân. 

Kẻ lập dị An Đông Ny đương nhiên không cam tâm bị bỏ lơ, cô liền đến bên cạnh Mộ Dung Vân Thanh ngồi xuống:

- Anh họ, cô ta thì hiểu gì? Nói về đá quý không ai rành bằng em! Em nói anh nghe, em nhìn trúng viên “Giọt Nắng”, đó là viên Hoàng Toản lớn nhất thế giới, chắc chắn là thiết kế cho riêng em. Em sẽ mua nó và đeo nó lên ngón tay xinh xắn của mình, trở thành nữ nhân cao quý nhất.

Dương Tử Mi đang uống một ngụm trà, nghe xong câu nói chắc như đinh đóng cột của cô ta lập tức không nhịn được mà phun trà tung tóe, phun cả vào mặt của An Đông Ny đang ngồi phía đối diện. 

An Đông Ny giống như con hổ cái bị giẫm phải đuôi, định nhảy dựng lên chửi mắng. Nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Vân Thanh, cô bèn nén giận, làm bộ dạng yểu điệu thục nữ, rút khăn giấy ra lau mặt rồi nói chuyện một cách đầy độ lượng:

- Tôi là người có tố chất nên không thèm chấp loại người không cùng đẳng cấp như cô.

May mà lần này Dương Tử Mi không uống trà, nếu không cô sẽ lại phun ra tiếp. 

Cô vốn dĩ buồn bực vì không có đủ tiền đề mua được viên “Giọt Nắng” nhưng gặp phải ngay con người buồn cười như An Đông Ny khiến tâm trạng cô vui lên nhiều.

Thảo nào ai cũng đều thích xem diễn hề! Thấy trò hề như thế này, tâm trạng đúng là tốt lên rất nhiều.

Nhìn thấy Dương Tử Mi không hề có ý căm tức, Mộ Dung Vân Thanh liền thở phào nhẹ nhõm. 

Anh cảm thấy cực kỳ đau đầu với cô em họ An Đông Ny. Lúc nãy nhìn thấy cô, anh cứ tưởng cô đắp da trâu lên mặt không dứt ra được, trông cực kỳ đáng ghét.

Do nhà hai bên có quan hệ thân thích, quan hệ hợp tác lâu dài nên anh không thể làm mất mặt mà đuổi cô đi.

Nhưng An Đông Dương lại không như vậy. 

Nhìn thấy chị ruột liên tục làm Dương Tử Mi mất mặt, anh chỉ muốn độn thổ xuống đất.

Nhìn anh họ Mộ Dung Vân Thanh luôn tỏ thái độ tôn trọng dành cho Dương Tử Mi, anh đoán lai lịch của cô cũng không phải dạng tầm thường.

- Chị, chị đừng diễn hài nữa. Mau đi đi, anh họ giận rồi kìa. - An Đông Dương vừa lôi An Đông Ny vừa nói. 

- Chị diễn hề? Chị từ nhỏ đã được dạy dỗ, thái độ nho nhã không giống mấy người không có ý thức! Uống trà mà còn phun ra được, đó mới là diễn hề, làm trò cười cho người khác.

An Đông Ny xấu hổ quay qua nhìn Mộ Dung Vân Thanh:

- Anh họ, anh nói đi, rốt cuộc là cô ta mất mặt hay em mất mặt? 

- Em không mất mặt! - Mộ Dung Vân Thanh ngán ngẩm nhìn cô trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc