DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Dương Tử Mi nhẹ nhàng thở ra, cô đứng trước cửa sổ, nhìn ra xa. Khi cô nhìn thấy bộ áo bào màu xanh quen thuộc ở dưới lầu thì tâm tình đang ảm đạm của cô lập tức trở nên rộn ràng.

- Sư phụ Ngọc Thanh!

Cô nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ, từ khi gặp Long Trục Thiên thì cô đã quen đi xuống bằng cách trượt ống nước rồi. Cô chạy nhanh đến trước mặt Ngọc Thanh, ôm cánh tay ông la lên vui mừng. 

Sư phụ Ngọc Thanh xoa tóc cô ra vẻ cưng chiều:

- Nha đầu con làm sao biết sư phụ ở dưới này?

Dương Tử Mi ngước đôi mắt đang rưng rưng vì kích động lên: 

- Sư phụ, người đến sao không nói với con?

- Nha đầu ngốc, đã khuya như vậy sao sư phụ có thể làm phiền con và người nhà của con nghỉ ngơi chứ?

Ngọc Thanh giơ phất trần, quét qua mặt cô một vòng. 

- Sư phụ, người về từ lúc nào thế ạ?

Dương Tử Mi kéo Ngọc Thanh ngồi xuống bên cạnh, vô cùng hào hứng hỏi ông:

- Người đi du lịch ở ngoài suốt một năm nay có gặp được chuyện gì thú vị không ạ? Lần sau người nhất định phải mang con theo nha, được không sư phụ? 

- Chuyện thì gặp rất nhiều nhưng không có chuyện nào thú vị cả!

Ngọc Thanh hiền từ nhìn nữ đệ tử của mình, trả lời:

- Còn con, hình như khí cơ trong người con có biến hóa. Lúc nãy khi ta đứng dưới tòa nhà này quan sát thì phát hiện sự cân bằng âm dương của tòa nhà không ổn định, khí cơ hơi hỗn loạn, điều này có phải là do con luyện công gây nên không? 

Dương Tử Mi đầy mặt u sầu trả lời:

- Đúng vậy ạ! Con cũng không biết tại sao lại thế này nữa, bây giờ con không dám tu luyện ở nhà nữa, con sợ nếu cứ tiếp tục như thế thì người trong nhà sẽ gặp nạn vì con!

- Tụ Linh trận cũng không có tác dụng sao? 

Ngọc Thanh nghi hoặc hỏi đệ tử của mình.

Dương Tử Mi lắc đầu:

- Lúc đầu thì có tác dụng, nhưng sau khi có một sự việc xảy ra thì không thể sử dụng được nữa rồi ạ. 

Cô kể lại chuyện mình giúp mẹ của Mẫn Cương xua đuổi âm sát khí rồi bị âm sát khí nhập thể, hơn nữa còn có thể tùy ý sử dụng nó cho Ngọc Thanh nghe.

- Còn có chuyện kỳ lạ như vậy sao? Khó trách lúc ta tới gần con thì có thể cảm ứng được âm sát khí.

Ngọc Thanh xem xét ấn đường, tướng mạo của đệ tử một cách kĩ càng nhưng lại không phát hiện có gì bất thường. 

- Con gái, con cảm thấy bản thân mình có gì bất thường hay không?

Dương Tử Mi lắc đầu:

- Không có ạ! Tất cả đều rất bình thường, không những thế, mà ngược lại quá trình tu luyện giai đoạn đầu của con đột nhiên tăng lên rất nhiều ạ. Sư phụ, con đã đột phá cảnh giới luyện khí hóa thần, tiến vào luyện thần quy nguyên rồi đấy ạ! 

- Hử? Nhanh tới vậy sao?

Ngọc Thanh kinh hỉ kêu lên.

- Nếu con có thể đột phá luyện thần quy nguyên rồi tiến vào cảnh giới luyện nguyên hóa cảnh thì con đã đạt tới cảnh giới của tổ sư gia, trở thành thần nhân rồi đó, con gái! 

- Sư phụ, thần nhân thì sẽ như thế nào ạ?

Dương Tử Mi tinh nghịch hỏi một câu.

- Vi sư cũng không biết, nhưng có một điều chắc chắn là tuổi thọ sẽ kéo dài, thậm chí có khả năng vĩnh viễn duy trì tuổi thanh xuân thì cũng không có gì là lạ đâu! 

Ngọc Thanh trả lời.

Chuyện kéo dài tuổi thọ đối với Dương Tử Mi thì không có gì hấp dẫn cả.

Nhưng còn chuyện có thể vĩnh viễn duy trì tuổi xuân thì có thể trở thành mục tiêu tương lai của cô. 

Trên đời này, ai không sợ chuyện già đi rồi xấu đâu? Ai mà không hy vọng có thể giữ được vẻ tươi trẻ của mình vĩnh viễn chứ?

Nếu cô có thể làm được thì thật tốt biết bao nhiêu!

Dương Tử Mi hưng phấn khi nghĩ tới điều này. 

Ngọc Thanh giơ phất trần lên, lung lay vài cái trước mặt đệ tử:

- Vi sư cũng rất hy vọng có thể sống đến ngày con sáng tạo ra kỳ tích đó!

- Tất nhiên là có thể rồi! Sư phụ, người là lão yêu quái bất tử mà! 

Dương Tử Mi nghịch ngợm nói.

- Nha đầu con đó, trong trận hỏa hoạn ngày đó, nếu như con không cố giúp vi sư nghịch thiên cải mệnh thì sao ta còn có thể sống tới bây giờ chứ?

Ngọc Thanh mắng yêu đệ tử của mình. 

Dương Tử Mi nhớ lại ký ức một năm đó, tình cảnh của đạo quan năm đó giống như bi kịch kiếp trước, nơi đó bỗng nhiên bị thiên lôi đánh trúng gây ra hỏa hoạn.

Bình luận

Truyện đang đọc