DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Ông ta nhận ra con gái bây giờ rất dễ lừa, chỉ cần ông chịu chi tiền, mua chút quần áo, trang sức, sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường gọi ông là anh.

Nhất là một số học sinh trung học, một hai trăm tệ là có thể giải quyết được.

Nhưng mà ông ta vẫn chưa từng được nếm thử loại gái trẻ như bốn cô gái này. Nhất là hai người có tóc màu lam giống như là chị em. Một người thì thành thục, xinh đẹp, hào phóng, người còn lại thì linh động, uyển chuyển, nhất là làn da của các cô trắng nõn còn hơn tơ lụa, thậm chí giống như ngọc tỏa ra ánh sáng. 

"Nếu hai chị em này có thể hầu hạ mình trên giường... Chà chà, đời này có chết cũng không tiếc. Những người bạn của mình nhất định sẽ hâm mộ mình đến chết."

Ông ta tính toán chi ra hai ba mươi vạn để lấy lòng hai cô gái trẻ này.

Trên người các cô, trừ quần áo trên người cũng không có đeo trang sức gì quý giá, những thứ đang đeo chắc chỉ là đồ vỉa hè, hẳn không phải là con gái nhà có tiền. 

Ông ta tin rằng, với hai ba mươi vạn nhất định có thể mua được hai chị em họ chơi song phi với ông.

- Tôi nói này ông bác, ông đã hơn năm mươi tuổi rồi nhỉ? Đến làm ông nội tôi còn ngại già, còn ở đó xưng anh, không sợ làm người khác ghê tởm sao?

Hạ Mạt hoạt bát, khéo miệng thấy bộ dạng của ông ta, chán ghét trào phúng: 

- Tránh qua một bên đi, đừng ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của bốn chị em chúng tôi.

- Ai da! Em gái nhỏ, anh chỉ mới bốn mươi thôi. Chủ tịch Mao đã nói, người bốn mươi tuổi như thanh niên đang lúc mặt trời ban trưa, anh đây đang ở độ tuổi hưng thịnh đấy.

Người đàn ông trung niên nói: 

- Muốn đi vào đây, ít nhất phải trả ba trăm ba mươi tám tệ tiền vé, đi vào trong ngồi chỗ khách quý lại tốn thêm ba trăm ba mươi tám tệ, uống một chai rượu, ăn vặt một chút, cũng phải mất mấy ngàn tệ. Anh thấy mấy em xinh đẹp, muốn mời các em ăn uống miễn phí, chẳng nhẽ các em không nể mặt anh được sao?

- Tuyệt đối không nể! Mau đi chỗ khác đi... Đừng chắn tầm mắt của chúng tôi.

Hạ Mạt không kiên nhẫn nói: 

- Mấy chị em bên cạnh tôi không phải một con cóc như ông có thể ăn.

- Em gái nhỏ, em nói gì vậy?

Nghe Hạ Mạt gọi mình là con cóc, ông ta có chút tức giận: 

- Em biết anh là ai không?

- Không biết... cũng không muốn biết!

Hạ Mạt trợn mắt nói: 

- Không phải ở đây đều là những người có tiền sao? Không có gì đặc biệt hơn người cả.

- Ông đây là Trần Bảo Thành, người đứng đầu công ty bất động sản Bảo Thành ở thành phố A này, chỉ cần ông đây giậm chân một cái, có thể khiến nơi này rung động. Đúng vậy! Ông đây thật sự có rất nhiều tiền nhưng không giống những kẻ có tiền khác, ông đây còn là sinh viên tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng. - Trần Bảo Thành thấy Hạ Mạt chỉ là một con nhóc mà dám trừng mắt nhìn mình khinh bỉ, mở miệng tranh cãi.

Nghe ông ta là chủ của công ty bất động sản Bảo Thành, Hạ Mạt không lên tiếng. Không phải vì sợ ông ta, mà lần trước cô có nghe cha cô là Hạ Quốc Huy có nói công ty bọn họ đang hợp tác với Bảo Thành. 

Cô làm con gái, không được gây chuyện với đối tác của cha mình.

Thấy Hạ Mạt không lên tiếng, Trần Bảo Thành nghĩ rằng thân phận lớn mạnh của mình đã dọa được cô, lấy tay vuốt đầu tóc bôi đầy dầu, ưỡn ngực, rung chiếc vòng vàng trên cổ, ánh mắt ra dáng vẻ đắc ý, kiêu ngạo:

- Người đàn ông có tiền lại có đẳng cấp như anh, tùy tiện ra tay thì có gái đẹp nào không nhào đến? Nhưng mà anh nhìn thấy các em xinh đẹp, muốn để các em hưởng thụ sự phục vụ tốt nhất ở trong đó, các em còn không chịu nể mặt mũi anh đây, vậy thì đừng có hối hận. 

Bình luận

Truyện đang đọc