DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Bố ơi, người này là ai vậy? Chẳng lẽ là đại sư bố mời đến sao?

Hoàng Lệ nghi hoặc nhìn Dương Tử Mi, quay đầu hỏi Hoàng Kiến.

- Ừ ừ ừ, chính là Dương đại sư. Tiểu Lệ, cô ấy cùng tuổi với con đấy, con mau đến chào hỏi người ta đi. 

Hoàng Kiến gật đầu.

Người phụ nữ béo vừa nghe xong mấy lời này, sắc mặt hung dữ mắng bà cụ kia cũng biến đi đâu mất, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười tiếp đón Dương Tử Mi, thậm chí còn giơ cả cái bịch đựng vài con chim bồ câu non lên:

- Dương đại sư, hay cô ở lại nhà chúng tôi ăn cơm luôn đi. Tôi đã mua bồ câu non ngon nhất, nấu canh uống rất bổ. Muốn bồ câu này ăn vào bổ nhất thì khi làm phải bóp cổ nó cho đến chết, máu ngưng bên trong, khí huyết tinh khiết sẽ không bị mất đi. 

Nghe cô ta mặt mày hớn hở nói về việc giết chim bồ câu non như thế nào, lông mày Dương Tử Mi càng nhíu lại:

- Cô hay nấu như vậy lắm sao?

- Đúng vậy đúng vậy, tôi với Tiểu Lệ thường xuyên nấu như vậy để bồi bổ bản thân đấy. 

Người phụ nữ béo gật đầu.

Dương Tử Mi giương mắt nói với Hoàng Kiến:

- Tôi sẽ không xem phong thủy cho ông đâu. Dù cho phong thủy nhà các người có tốt, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chính tay các người phá hủy hết mà thôi. 

Hoàng Kiến nghe xong thì kinh hãi, vội hỏi:

- Dương đại sư, cô nói vậy là có ý gì chứ? Nếu cô có thể giúp tôi, vậy thì cô muốn bao nhiêu tiền cũng được.

- Không phải là tôi không muốn giúp các người, mà là phúc đức của bản thân các người không đủ. Vấn đề không nằm ở phong thủy. 

Giọng điệu Dương Tử Mi tràn ngập sự ghét bỏ:

- Còn tiếp tục như vậy, chưa tới ba năm, các người sẽ suy tàn cực kỳ thê thảm cho xem.

- Cô... cô có ý gì? Cô đừng có vì tiền mà nói năng lung tung lừa gạt người khác. 

Người phụ nữ béo kia nghe xong lập tức ném con chim non ra xa, xoa thắt lung, hổn hển mắng.

Hoàng Kiến vội vàng kéo bà lại, ý bảo bà không nên nhiều lời.

Lăn lộn mấy mươi năm ông ta cũng biết, làm mất lòng ai cũng không nên làm mất lòng thầy phong thủy. 

Tuy ông ta chưa hề tận mắt thấy sự lợi hại của Dương Tử Mi, nhưng tiếng tăm trong giới có thể truyền nhanh như vậy, đến cả cục trưởng ngày nào cũng khen thì chắc chắn là có năng lực. Hơn nữa vẻ ngoài của cô ta cũng có vẻ siêu phàm thoát tục so với người thường.

- Dương đại sư, chúng tôi tin cô, xin hãy giúp chúng tôi.

Hoàng Kiến lên tiếng nói: 

- Phiền cô chỉ điểm một chút, rốt cuộc vấn đề của chúng tôi ở đâu?

Trong phòng liên tục truyền ra âm thanh ho khan và tiếng rên của cụ bà, Dương Tử Mi nghĩ ngợi, gật đầu nói:

- Được rồi, để tôi nói cho các người nghe vấn đề của các người nằm ở đâu, còn nên làm như thế nào, các người tự mình xem mà làm đi. 

Tất cả mọi người đều thích xem phong thủy, hy vọng có thể sống ở một nơi có phong thủy tốt lành, có thể giúp may mắn hơn.

Nhưng, cái thứ phong thủy này, nói ra thì nhiều mặt nhưng thật ra chỉ có một, đó là người có phúc thì mới ở được đất phúc.

Nếu như ông có phúc, ở nơi có phong thủy kém, phong thủy sẽ theo ông mà chuyển thành tốt. 

Nếu ông không có phúc, ở nơi phong thủy tốt, không thể giữ được vận tốt, phong thủy tốt cũng sẽ tự thành không tốt.

Như vậy, phong thủy tự động vận hành như thế nào hoặc thay đổi ra sao?

Vi dụ như sấm gió mưa sét cỏ cây kiến, những thứ này đều có thể thay đổi địa mạo, cũng chính là phong thủy, vạn vật của tự nhiên có thể tạo nên phong thủy tốt cũng có thể phá hủy phong thủy. 

Tất cả mọi người đều biết các vị vua chúa, người xưa đều đi khắp nơi để tìm nới có phong thủy tốt nhất, thế nhưng họ vẫn thất bại, vì sao chứ?

Bởi vì số mệnh phúc đức đã tận rồi. Nếu không tu dưỡng phúc đức, trấn cũng không được phong thuỷ tốt, nó sẽ tự phá hủy, thật là đáng tiếc cho một bảo địa. Chuyện này giống như tiền bạc không nuôi nổi voi, voi cũng bị chết đói mà mình cũng rất nhanh bị chết đói, cho nên trong lịch sử có vài người ở được nơi phong thủy tốt nhưng sau lại gặp đại nạn. Nếu ông nuôi một con chó nhỏ thì có lẽ sẽ vui vẻ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc