DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

- Xin cảm ơn lời khuyên của ông, cháu vẫn chỉ thích cái này. Dây chuyền kim cương mà làm gì, cháu không cần! - Dương Tử Mi cười, có lẽ ông già này cứ tưởng cô chỉ là cô thiếu nữ không biết gì.

- Mười vạn vẫn không chịu bán?

Ông lão cũng đọc vị vô số người rồi, có thể nhận ra cô gái trước mắt khác biệt. Nghe mười vạn mà ánh mắt không hề có biểu hiện thèm muốn, vẫn vô cùng bình thản. 

- Lão gia gia, lúc nãy cháu nói rồi. Tiền nhiều đến mấy cháu cũng không bán! Cháu chỉ muốn biết tại sao ông muốn mua thẻ bài gỗ đào của cháu? - Dương Tử Mi cười đáp.

- Cô bạn…

Ông lão không chịu nói ra sự thật mà tiếp tục ra giá: 

- Ba mươi vạn... Chịu bán cho ta không? Ba mươi vạn có thể mua được một ngôi nhà trong thành phố này đấy!

- Ông à, dù ông có đưa một triệu tệ cháu cũng không bán! Chúng ta đừng nói lời vô nghĩa nữa, được không? Hay là thế này… Cháu đưa ông mười vạn, ông có thể nói cho cháu biết lý do thật sự ông muốn mua thẻ bài gỗ đào này, được không? - Dương Tử Mi hỏi.

Ông lão nghe xong, sắc mặt vốn ôn hòa đột nhiên biến đổi nhẹ: 

- Ông là hội trưởng hội đồ cổ học thuật Xa Đông Lương, nhìn thấy thẻ bài gỗ đào của cô có chút đặc biệt muốn mua để nghiên cứu xem có giá trị nghiên cứu hay không.

Ông lão tuyên bố thân phận của mình:

- Dù tiểu cô nương không chịu chuyển nhượng, không biết có chịu đưa cho chúng tôi nghiên cứu học thuật hay không? Chúng tôi sẽ cung cấp số tiền tương ứng. 

Hội trưởng hội học thuật đồ cổ Xa Đông Lương?

Hai mắt Dương Tử Mi sáng lên.

Cô đang định bước tiếp theo là đi tìm ông ấy… Thật không ngờ, ông ấy lại đang đứng ngay trước mặt, đúng là không mất công sức mà đạt được. 

- Hóa ra là hội trưởng Xa, thật thất kính! - Dương Tử Mi khách khí nói.

Xa Đông Lương nhìn thấy thái độ của cô, cho rằng bản thân mình có giá trị nhất định với cô, ông tiếp tục nói:

- Nếu tiểu cô nương chịu bán thẻ bài gỗ đào cho tôi hoặc tặng cho hội học thuật chúng tôi nghiên cứu, chúng tôi sẽ phá lệ kết nạp cô làm hội viên của hội. Giúp cô có thể thưởng thức và hiểu thêm nhiều đồ cổ, đây là điều mà nhiều khi có tiền cũng không cầu được. 

- Cảm ơn sự ưu ái của hội trưởng Xa nhưng thẻ bài gỗ đào này rất quan trọng đối với cháu, nhất định phải mang bên người. Nghe nói trong tay hội trưởng cũng có một miếng thẻ bài gỗ đào, sao còn muốn miếng trên tay cháu nữa? Đương nhiên nếu hội trưởng chịu bán miếng thẻ bài gỗ đào của ông cho cháu, cháu có thể trả năm mươi vạn tệ. - Dương Tử Mi cười nói.

Xa Đông Lương hơi giật mình:

- Sao cô biết? 

- Không phải ông mới mở hội nghiên cứu liên quan đến học thuật sao? Rất kỳ vọng hội trưởng Xa có thể nghiên cứu ra những điều liên quan đến lai lịch của thẻ bài gỗ đào, cháu cũng rất tò mò về nó. - Dương Tử Mi nói.

Xa Đông Lương nghe xong không nói nên lời:

- Cô rốt cuộc đến từ đâu? 

- Không đến từ đâu cả, cháu chỉ là một người chơi và yêu thích đồ cổ mà thôi! - Dương Tử Mi cười đáp.

Xa Đông Lương trả lời:

- Miếng thẻ bài gỗ đào đó ta cũng sẽ mua, dù sao cô cũng quan tâm đến việc nghiên cứu nó nên ta cũng không giấu giếm. Lai lịch của miếng thẻ bài gỗ đào rất khả nghi, cũng không rõ đến từ thời đại nào nhưng ít nhất cũng mấy ngàn năm lịch sử. Theo lý mà nói, loại gỗ đào này không thể tồn tại trải qua quãng thời gian dài như vậy, ta vốn dĩ tưởng nó là một tuyệt phẩm không ngờ trên người cô cũng có một miếng y hệt, họa tiết cũng giống nhau. Theo kinh nghiệm chơi đồ cổ mấy chục năm của ta, loại thẻ bài gỗ đào này đến từ một chủng tộc cổ xưa thần bí, có hàm ý rất đặc biệt.  

Bình luận

Truyện đang đọc