DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Dương Tử Mi đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người Tống Huyền và Lâm Thanh Mai trò chuyện.

Trần Vĩ nơm nớp lo sợ đi theo sau cô, anh ta hỏi cô có muốn đến phòng cục trưởng ngồi một chút không.

Dương Tử Mi lắc đầu bảo Trần Vĩ không cần đi với cô nữa, một mình cô đi là được rồi. 

Đến sân bóng rổ bên cạnh cục cảnh sá,t nhìn thấy mấy người cảnh sát đang chơi bóng ở đó, cô bèn dừng lại xem.

- Vụt!

Quả bóng rổ đột nhiên bay về phía cô. 

Dương Tử Mi giơ tay lên, vững vàng tiếp được quả bóng rổ kia.

- Này, em gái à, ném trái bóng qua đây đi!

Một người đàn ông đẹp trai có gương mặt chữ điền, anh ta để tóc kiểu đầu đinh, cả người toàn là mồ hôi phất tay hô to với cô. 

Nhìn thấy người cảnh sát kia khiến Dương Tử Mi có chút giật mình.

Mặc dù chuyện ấy đã xảy ra hơn mười năm, thế nhưng cô vẫn có thể nhận ra người ân nhân này.

Có điều, khi đó anh ta đã hơn ba mươi tuổi, còn bây giờ chỉ mới trên dưới hai mươi mà thôi. 

Ở kiếp trước, bởi vì cô là giả thầy bói, đã lừa một trăm tệ của một người phụ nữ lớn tuổi, kết quả con bà ấy phát hiện rồi đánh gãy một cánh tay cô, sau đó giao cô cho cục cảnh sát.

Lúc ấy, người cảnh sát trực ban trong cục chính là người này, tên là Hoàng Vân Quốc.

Hoàng Vân Quốc hỏi rõ ràng tình hình, sau khi người tố cáo rời đi, thì cũng không có nhốt cô vào phòng tạm giam, mà chỉ thở dài một hơi, giúp cô nẹp xương, sau đó dán một miếng cao dán lên trên, dặn dò cô sau này phải kiếm công việc chính đáng đàng hoàng để làm ăn, đừng có giả dạng thần thánh bói toán đi lừa gạt mọi người, như vậy sớm muộn cũng sẽ bị người ta đánh chết, lại còn lấy ra ba trăm tệ đưa cho cô, bảo cô lát nữa ra khỏi cục rồi đi kiểm tra chữa trị chỗ tay bị gãy. 

Lần đầu tiên Dương Tử Mi gặp được vị cảnh sát tốt bụng như vậy, lúc đó cô khóc đến long trời lở đất, cô còn nói nếu sau này có cơ hội sẽ báo đáp anh ta thật tốt.

Hoàng Vân Quốc chỉ cười nói:

- Tôi chỉ làm hết chức trách của một người cảnh sát mà thôi, không cần báo đáp gì cả, nếu cô thật sự muốn báo đáp thì hãy sống thật tốt đi. 

Dương Tử Mi cảm động cầm ba trăm tệ đi khỏi cục cảnh sát, cô tính dùng ba trăm đó mua cho mình một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi tìm công việc chính thức, bắt đầu cuộc sống mới.

Tiếc rằng, chẳng đi được bao xa, cô đụng phải đám lưu manh, bọn chúng cướp sạch ba trăm tệ của cô, rồi còn đạp cô một cước, khiến cô khóc không ra nước mắt.

Kiếp trước cô phải sống trong cảnh vô cùng nghèo túng, gặp qua vô số người, ai nấy đều coi cô như con kiến, cơ hội gặp được một người tốt đã khó lại càng khó. 

Bởi vậy, ở kiếp này, chỉ cần có thể gặp lại người đối tốt với cô ở kiếp trước, dù thế nào cô cũng cố gắng báo đáp, cho dù trước đây người ta chỉ nói với cô một câu ấm áp, cho cô một cái nhìn thân thiện.

Cũng giống như nhiều người khác, ân tình của Hoàng Vân Quốc đối với cô là cực kỳ lớn.

Cô cười cười nhìn anh ta, giơ tay lên vững vàng ném bóng rổ về phía Hoàng Vân Quốc. 

Hoàng Vân Quốc tiếp bóng.

Đỡ được bóng rồi, anh ta thấy có chút hiếu kì, pha ném bóng này bất luận là về cường độ hay phương hướng đều chuẩn xác khỏi bàn, dù cho bọn họ là người trường kỳ chơi bóng rổ, cũng khó có thể làm được.

- Em gái, em biết chơi bóng rổ à? 

Hoàng Vân Quốc hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp từ trường cảnh sát, hiện tại vẫn là một tiểu tử tràn ngập nhiệt huyết và dương quang, nhìn thấy động tác ném bóng của Dương Tử Mi như thế, nhịn không được hỏi.

- Hoàng Vân Quốc mau trở lại trận đấu đi, em gái người ta là mỹ nữ mềm mại như thế thì làm sao chơi bóng rổ cho được chứ? Đừng có nhân cơ hội trêu ghẹo người ta đó, người ta nhiều lắm chỉ mới học trung học thôi đấy.

Một người cảnh sát cười nhạo nói. 

Mặt Hoàng Vân Quốc nghẹn đỏ mặt, lắp bắp giải thích:

- Tôi có bao giờ nghĩ đến chuyện trêu ghẹo học sinh trung học đâu, tôi chỉ thấy em ấy ném bóng chuẩn xác quá nên mới hỏi một chút thôi mà.

- Trời đất, đừng che giấu nữa! Không phải gần đây cậu đang thèm khát, ngày nào cũng kêu la đòi kiếm bạn gái sao? 

Người cảnh sát đồng nghiệp với anh ta cười nhạo.

Bình luận

Truyện đang đọc