DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Lần này Dương Tử Mi không đi về phía sư thúc, mà xoay người đi về phía ngược lại.

Không ngờ lúc cô quay người, thì lại phát hiện sư thúc vẫn đứng ở dưới đèn đường vẫy tay với cô.

Cô thử bước qua bên đó nhưng kết quả vẫn vậy, cuối cùng vẫn trở về dưới cột đèn đường. 

Cô hoàn toàn rõ ràng.

Mình đã gặp phải quỷ đả tường(*) trong truyền thuyết.

Trước kia cô từng nghe sư phụ nói tới có ba loại quỷ đả tường. 

Một là ánh mắt và đầu óc bản thân mơ hồ, do đó không thể phân biệt rõ phương hướng, chỉ đi quanh một chỗ. Loại tình huống này không liên quan tới quỷ thần, mà có thể giải thích được theo góc độ sinh vật học. Các nhà sinh vật học đã làm không ít thí nghiệm bịt kín mắt động vật rồi cho nó vào một không gian tương đối rộng. Sau đó để nó dựa vào trực giác của mình đi theo đường thẳng, kết quả đều đi quanh một chỗ. Nói cách khác, vận động của sinh vật là chuyển động tròn.

Loại thứ hai cũng không liên quan tới quỷ thần, mà liên quan đến kỳ môn độn giáp. Trước kia những kỳ môn dị sĩ phát hiện loại tình huống thứ nhất, liền lợi dụng hoàn cảnh đặc thù của con người, tự bố trí một số vật đánh dấu trên mặt đất, tạo ra những thông tin sai lệch, làm cho con người cảm thấy vô cùng hỗn loạn, dễ đi vòng vòng rồi lạc đường, cách này cũng có thể tạo ra được quỷ đả tường.

Loại quỷ đả tường thứ ba có liên quan đến quỷ thần. Con người ở trong một hoàn cảnh nào đó, bị quỷ mê hoặc, không ngừng xoay quanh một chỗ, làm thế nào cũng không thoát ra được. 

Tình huống mà Dương Tử Mi gặp phải không nghi ngờ chính là loại thứ ba.

Dương Tử Mi nhìn sư thúc không ngừng ngoắc cô đi tới, nheo mắt.

Cô nhặt một viên đá nhỏ ném mạnh về phía ông. 

Viên đá rõ ràng bay thẳng tắp, kết quả lại quỷ dị rơi xuống bên cạnh cột đèn đường.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Theo lý thuyết, quỷ đả tường bình thường không phải như vậy. 

Cô hơi hoảng hốt, lấy di động trong túi, muốn gọi cho Sadako, lại phát hiện điện thoại không có tín hiệu.

Cố gắng gọi điện thoại, nhưng đừng nói là có thể kết nối, ngay cả giọng nói nhắc nhở quen thuộc của nhân viên tổng đài cũng không có, chỉ có một khoảng tĩnh mịch.

Thật là gặp quỷ rồi? 

Nhưng cho dù gặp quỷ, cũng không thể ảnh hưởng tín hiệu di động như vậy.

Đây là trong thành phố chứ không phải trong sơn cốc.

Dương Tử Mi bất đắc dĩ cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn trời. 

Sư phụ từng nói, nếu ở bên ngoài mà không cẩn thận gặp phải quỷ đả tường, có thể ngẩng đầu lên trời để tìm sao Bắc Đẩu, căn cứ phương hướng của nó để tìm đường.

Nhưng bầu trời mờ mịt, một ngôi sao cũng không có, chỉ thấy mỗi ngọn đèn đường quỷ dị nhấp nháy chớp động

Dù cho cô đi về phía nào, đều nhìn thấy sư thúc đứng dưới ngọn đèn đường vẫy tay với cô, điều này thật sự khiến cô sắp phát điên rồi. 

Lúc này cô rất rõ ràng, kia tuyệt đối không phải quỷ hồn của sư thúc, mà là một loại mê hoặc.

Làm sao mới có thể thoát khỏi loại mê hoặc này?

Cô nhìn hai bên tường cao, linh cơ nhất động, nhún người nhảy lên bức tường, nhìn thấy xung quanh phía ngoài bức tường có nhà dân, có xe cộ đi lại trên đường quốc lộ. 

Cô vui mừng, xoay người nhảy hướng ra bên ngoài, thả người nhảy xuống.

Ngay khi cô đang vui sướng vì cuối cùng đã trốn thoát cái quỷ đả tường quỷ dị này thì kinh ngạc phát hiện, mình lại nhảy vào trong ngõ nhỏ.

Cột đèn đường buộc dây tở hồng vẫn nhấp nháy trước mặt, sư thúc vẫn ở một chỗ không xa không gần, vẫy tay với cô, giọng nói phiêu miểu: 

- Tiểu sư điệt.

Một cỗ hàn khí nháy mắt chạy dọc sau lưng cô, bao phủ toàn thân, khiến cô da gà nổi hết lên.

***

(*) Quỷ đả tường: Được gọi là “Quỷ đả tường” là vì khi đi vào ban đêm hoặc ở ngoại ô thì không phân rõ được phương hướng, bản thân cảm giác mơ hồ, không biết phải đi đâu về đâu, cho nên luôn đi xoay quanh một chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc