DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

- À, có vào xem một vòng, ngoài viên Giọt Nắng tôi thấy thích ra thì những viên còn lại tôi đều không có hứng thú.

- Vậy tại sao Dương đại sư không đợi đấu giá kết thúc hãy đi? Nếu đã thích đến vậy, sao không mua lại viên Giọt Nắng? - Hoắc Văn Hoa hỏi.

- Ha ha, không đủ năng lực kinh tế! Chỉ có thể ngắm thôi. - Dương Tử Mi cười đáp. 

- Hóa ra là vậy… Nếu Dương đại sư không để tâm, tại hạ có thể cho mượn tiền.

Hoắc Văn Hoa nói với cô:

- Viên Giọt Nắng quả thật không tồi và chỉ có ở trên tay Dương đại sư nó mới có thể tỏa sáng. 

- Cảm ơn Hoắc tiên sinh đã có nhã ý cho mượn tiền, tôi cũng chỉ nhận thành ý. Mặc dù tôi thích viên Giọt Nắng nhưng cũng không nhất thiết phải mua bằng được.

Dương Tử Mi cười nói:

- Tôi đã mắc nợ Hoắc tiên sinh nhiều rồi, không thể mắc nợ nữa. 

- Là tôi mắc nợ nhân tình mới đúng! Hơn nữa giờ tôi lại có việc muốn nhờ Dương đại sư giúp đỡ! - Hoắc Văn Hoa nhìn cô, khẩn cầu.

- Mời nói!

Đối với những gì Hoắc Văn Hoa nhờ giúp, chỉ cần trong phạm vi khả năng của cô, cô nhất định sẽ giúp. 

- Trong lòng tôi luôn có một sự dằn vặt, áy náy với người em cùng cha khác mẹ của mình…

Khuôn mặt Hoắc Văn Hoa xuất hiện sự hối hận.

- Lúc trước vì vấn đề mẹ ruột mà tôi đâm ra thù hận với đứa em cùng bố mới chỉ ba tuổi của mình. Nhân lúc mọi người không để ý, tôi đã đưa nó lên một con thuyền đi Giang Nam, bịa ra chuyện em trai bị mất tích. Mỗi lần nghĩ đến tội lỗi mình gây ra năm đó, tôi không thể tha thứ cho bản thân… Tôi rất muốn tìm lại người em trai, nói với nó một lời xin lỗi… Cũng không biết giờ đây nó sống chết ra sao nên muốn khẩn cầu Dương đại sư giúp tôi tìm người, xem tôi có cơ hội để chuộc tội hay không? 

- Tìm người không phải là không thể nhưng phải trong phạm vi mà tôi cảm nhận được người đó. Nếu xa tận Giang Nam, muốn tiến hành thì có chút khó khăn, hơn nữa rất khó tìm ra phương vị cụ thể.

Dương Tử Mi có chút khó xử.

- Ngày ấy, tôi bỏ nó trên thuyền đi Giang Nam nhưng chưa chắc bây giờ nó ở Giang Nam. Có thể là ở trong nội địa Hoa Hạ, làm phiền cô giúp tôi bói xem… Bao nhiêu tiền, tôi đều có thể trả. - Hoắc Văn Hoa khẩn cầu. 

- Có bát tự sinh thần và những đồ vật trước đây anh ta dùng không? Muốn bói xem người đang ở đâu thì phải có hai thứ đó. - Dương Tử Mi nói.

- Bố mẹ tôi qua đời, mẹ ruột của nó cũng không còn. Tôi chỉ biết tuổi của nó, không nhớ bát tự sinh thần, còn về đồ vật…

Hoắc Văn Hoa nhíu mày suy nghĩ: 

- Qua mấy chục năm rồi, lúc đó tôi vô cùng căm hận nó đương nhiên sẽ không giữ bất kỳ thứ gì liên quan nên vứt hết toàn bộ rồi.

- Nếu như vậy thì tôi cũng bất lực.

Dương Tử Mi bất đắc dĩ xòe bàn tay: 

- Tôi chỉ là thầy tướng, không phải là thần tiên.

- Dương đại sư, vậy tôi quay về cố gắng tìm kiếm sinh thần bát tự và đồ vật nó dùng qua. Sau khi tìm được mong Dương đại sư có thể giúp đỡ. - Hoắc Văn Hoa vội vàng nói.

- Vốn dĩ tôi sợ những chuyện làm trái ý trời nhưng Hoắc tiên sinh nhờ giúp cũng là điều ngoại lệ, đợi tìm được những thứ đó thì gọi điện cho tôi. Nếu không phải chuyện tức thời thì tôi nhất định sẽ bói giúp ông, thỏa mãn tâm nguyện của ông. - Dương Tử Mi hứa hẹn nói. 

Bình luận

Truyện đang đọc