DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Khi Dương Thanh nhìn thấy tờ chi phiếu trị giá năm trăm ngàn kia, ông kinh ngạc đến mức chút nữa là ngã xuống giường.

- Anh... Tống, đây... không phải là thật chứ?

Dương Thanh hai tay run run cầm tờ chi phiếu, cẩn thận hỏi lại.

Thấy Dương Thanh, Tống Huyền có chút thất vọng.

Người đàn ông trước mặt anh là một người gầy gò và nhìn rất yếu ớt, có thể nói là một người nông dân điển hình. Thấy dáng vẻ của Dương Thanh cũng không phải là hạng người thích giả vờ ngu ngốc gì nên Tống Huyền vẫn không hiểu được một người như Dương Thanh làm sao lại có thể nuôi dưỡng được một đứa trẻ lanh lợi, thông minh như Dương Tử Mi kia chứ.

- Ông Dương, là thật đấy, đó là số tiền bé Tử Mi kiếm được nhờ mua được đồ cổ thật đấy.

Tống Huyền vừa nói vừa nhìn sang Dương Tử Mi đang đứng bên cạnh. Đột nhiên, anh có cảm giác người đang đứng bên cạnh anh kia không phải là một cô bé năm tuổi mà là một cô gái trưởng thành.

Nhưng khi chớp mắt nhìn lại thì vẫn chỉ thấy một cô bé năm tuổi mắt to tròn đang đứng đó.

Khi ánh mắt anh nhìn thẳng vào ánh mắt Dương Tử Mi, đột nhiên tim anh đập mạnh. Anh cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ khiến tim anh thắt lại.

Anh cũng không hiểu tại sao mình lại có tâm trạng như thế, ngay sau đó anh nói với Dương Thanh:

- Ông Dương, tôi rất thích con gái của ông, nên muốn giữ cô bé lại theo tôi học tìm hiểu về đồ cổ, không biết có được không?

- Ô?

Dương Thanh nghe xong, kinh ngạc nhìn Tống Huyền. Dương Thanh biết thân phận của Tống Huyền, bởi vì mỗi lần đến thành phố A, Dương Thanh cũng thích đi dạo phố đồ cổ.

Mặc Hiên là tiệm đồ cổ lớn nhất ở thành phố A. Tống Huyền không những là chủ tiệm mà còn là giám định sư nổi tiếng uy tín và được nhiều người trong giới chơi đồ cổ sùng bái.

Một người nổi tiếng như thế lại muốn nhận con gái mình làm đệ tử sao?

Không chỉ Dương Thanh, ngay cả Dương Tử Mi đứng cạnh cũng vô cùng kinh ngạc.

Kiếp trước, Tống Huyền còn không thèm ngó ngàng gì đến cô. Còn cô thì ngược lại, cô cứ vừa bày hàng vừa nhìn anh cắm cúi giám định đồ cổ, lúc đó cô thấy ông chú trung niên này rất cẩn thận và nho nhã.

Đương nhiên, hiện tại Tống Huyền không phải là ông chú trung niên nữa. Bởi vì thời gian đã quay trở lại hai mươi ba năm trước nên lúc này Tống Huyền cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi thôi. Tống Huyền của ba mươi tuổi có dáng người dong dỏng cao, tư thái ung dung, nho nhã như các nhà nho nhưng đồng thời cũng có sự tinh tường của người làm ăn.

Nếu như dùng cặp mắt và quan điểm của một cô gái hai mươi tám tuổi để đánh giá thì Tống Huyền là người không kém cạnh ai, nhất là dáng vẻ chăm chú, chuyên tâm lúc giám định đồ cổ.

Thấy ngành đồ cổ có thể kiếm được nhiều tiền như thế nên Dương Tử Mi cũng muốn học. Tuy cô có thể nhìn thấy vật khí của đồ cổ nhưng lại hoàn toàn không hiểu gì về giá trị cũng như lai lịch của chúng. Thế nên, nếu cô muốn đi theo ngành nghề này thì cũng phải bỏ công sức ra tìm hiểu mới được.

Nhưng mà, hiện cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết được Huyền Học mà sư phụ dạy, cô cũng không biết là nửa năm sau đó, kiếp nạn cửa nát nhà tan kia của mình có được thay đổi không.

Khi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi kiếp nạn kia, cô vẫn không muốn rời xa người thân của mình. Nghĩ vậy nên Dương Tử Mi vô cùng cảm kích nói với Tống Huyền:

- Cám ơn chú đã yêu mến con như vậy, con cũng rất muốn theo chú tìm hiểu đồ cổ nhưng phải là một năm sau mới được.

Tống Huyền nghe cô nói giọng chín chắn, chân thành như thế, anh cũng nhìn cô một hồi lâu, sau đó mới gật đầu nói:

- Được, chú sẽ chờ con!

Khi Tống Huyền nói câu “Chú sẽ chờ con”, ánh mắt, giọng điệu, nét mặt của anh như đang nói câu “anh sẽ chờ em” với người yêu của anh vậy. Một câu nói vô cùng tình cảm.

Dường như cũng cảm nhận được tình cảm của Tống Huyền nên trái tim của một cô gái chưa từng trải qua mối tình nào ẩn giấu trong hình hài của một đứa trẻ năm tuổi của Dương Tử Mi bất giác loạn nhịp, hai tai cô ửng đỏ.

Thấy gương mặt trắng như sứ và dễ thương của Dương Tử Mi bất chợt ửng đỏ như vậy, Tống Huyền liền đưa tay xoa xoa mái tóc đen nhánh của cô và cố ý lại lặp lại câu nói lúc nãy:

- Chú sẽ chờ con!

Mặt Dương Tử Mi càng đỏ hơn và vội vàng né tránh bàn tay đang xoa tóc cô của Tống Huyền.

Bình luận

Truyện đang đọc