DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Thật sự kì lạ như vậy sao? Lẽ nào em đã đi vào không gian Dị Thứ Nguyên trong truyền thuyết?

La Anh Hào ngạc nhiên hỏi.

- Vâng, hơn nữa em ở trong đó không lâu, đi ra đã ba ngày trôi qua, thật sự quá kì lạ. 

Dương Tử Mi nghĩ đến hoàn cảnh lúc ấy lòng có chút sợ hãi nói.

- Tử Mi, em dạy anh chín bước Càn Khôn đi, anh cũng muốn đi vào trong xem sao.

La Anh Hào hưng phấn nói. 

- Thật là không gian đó quá quỷ dị, em sợ anh đi vào không được. Hơn nữa em là có cơ duyên tình cờ đi vào không gian quỷ dị đó, anh thì chưa chắc đã vào được.

Dương Tử Mi nói.

- Anh thật tò mò, tại sao em lại trải qua bao nhiêu tình huống kì lạ, còn anh lại không được? 

La Anh Hào không can tâm nói.

Dương Tử Mi bối rối, cô không muốn trải qua nhiều chuyện quỷ dị như thế đâu. Chỉ muốn an ổn mà sống, có người nhà, có sư phụ, có Long Trục Thiên và mấy người bạn nữa, sinh sống học tập làm việc bình thường. Rồi cô hỏi La Anh Hào: 

- Có phải anh làm cho cục trưởng cục cảnh sát và cục trưởng cục quản lí thành phố xin lỗi và bồi thường cho mẹ em không? 

- Ừ, anh kéo quân đội đi đánh cho hai ông cục trưởng ấy một trận, sau đó báo danh là đồ đệ của em, dọa bọn họ sợ tè ra quần. Nhưng mà bọn họ không biết, toàn là thuộc hạ phân đội nhỏ làm, còn hai tiểu đội trưởng đã bị trừng phạt rồi.

La Anh Hào đáp.

Dương Tử Mi bối rối. 

-------------

Cô đi xuống dưới lầu, một bóng màu đen phi đến chỗ cô, nhảy vào lòng cô, một đôi mắt to xanh trầm, thêm chút tủi thân nhìn cô.

Dương Tử Mi ở trên nhà nói chuyện ăn cơm cùng bố mẹ khoảng hai tiếng, cô không ngờ, mèo đen vẫn ngoan ngoãn đợi cô. 

Cô áy náy vuốt bộ lông của mèo đen:

- Thật ngại quá, làm mày đợi lâu.

Mèo đen không quay mặt lại, bộ dạng đó hình như đang giận, nhìn vô cùng đáng yêu. 

Dương Tử Mi cười cười, ôm nó đi về toà nhà bên kia.

- Tiểu Mi...

Khi cô đi qua căn nhà mà cô xây dựng cho bố mẹ người thân ở, thì nghe thấy tiếng gọi của Hạ Quốc Huy. 

Dương Tử Mi tiến lên, lễ phép chào hỏi:

- Chú Hạ, chào chú.

- Đã mấy ngày không gặp Tiểu Mi rồi. Đúng rồi, tòa nhà này coi như được xây dựng xong rồi, cháu xem xem, có chỗ nào cần chỉnh sửa lại không? 

Hạ Quốc Huy nhiệt tình hỏi.

- Vâng, cảm ơn chú Hạ.

Dương Tử Mi cùng Hạ Quốc Huy đi vào trong tòa nhà. 

Toà nhà này và toàn nhà bên kia của mình có chút không giống nhau. Nó là sự kết hợp giữa truyền thống và hiện đại, có vẻ vừa cổ kính, lại vừa phóng khoáng. Bên phải cái sân còn xây một khu vui chơi nhỏ cho trẻ em, rất thích hợp với tính cách hiếu động của hai anh em Tử Vân, Tử Lôi. Bên trái lại xây một cái xích đu rất hợp cho em gái Tử Hi chơi đu.

Tổng thể căn phòng ở cho dù là nguyên vật liệu xây dựng hay là thiết kế đều rất tốt, Dương Tử Mi rất hài lòng.

- Tiểu Mi, cháu xem còn chỗ nào cần sửa không? 

Hạ Quốc Huy bên cạnh căng thẳng hỏi.

- Tốt lắm ạ, người nhà cháu chắc chắn rất hài lòng, chú Hạ vất vả rồi.

Dương Tử Mi cảm ơn. 

- Vất vả gì đâu, chỉ cần cháu mời chú đến nhà cháu chơi thường xuyên là được.

Hạ Quốc Huy mặt ngây ngô cười nói.

Ông ta đến nhà Dương Tử Mi chơi mấy lần, mỗi lần vào trong, cơ thể đều cảm thấy vô cùng thoải mái nhưng Dương Tử Mi nói người bình thường không nên ở lâu. Nếu như một tuần đến một hai lần hít linh khí, sẽ loại bỏ bách bệnh, kéo dài tuổi thọ. 

Ông ta mỗi tuần đúng giờ đến nhà đi dạo, ông vốn là có bệnh cao huyết áp, nhưng giờ huyết áp cũng đã dần hồi phục bình thường, bác sĩ kiểm tra nói độ kết tủa trong máu cũng không cao nữa, mạch máu không bị tắc nghẽn, mỗi ngày đều cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Đúng là tiền bạc cũng không mua nổi sức khỏe mà!

Điều này đối với ông ta là vô cùng đáng quý. 

Mẹ của Hạ Mạt, cũng thường xuyên mượn cớ đến đưa quần áo cho Dương Tử Mi, tiện thể hít thở linh khí bên trong, da dẻ cũng bóng loáng hơn nhiều. Bà vốn có bệnh viêm khí quản, bây giờ bệnh tình cũng không phát tác nữa.

Cho nên, vợ chồng bọn họ coi Dương Tử Mi như thần thánh.

Bình luận

Truyện đang đọc