DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Chàng trai kia tên là La Bạch. Tổ tiên nhà họ La trước đây từng là người chế tạo ra Nguyên Thanh Hoa dâng cho vua chúa, kỹ nghệ tinh xảo này được truyền từ đời cha tới đời con. Chỉ tiếc từ sau khi giải phóng, tay nghề của ông nội không được coi trọng nữa, mà cuộc sống lại rất vất vả nên ông nội chỉ đành dựa vào một chút vốn liếng làm ăn, hoặc là làm hàng giả cho người khác để duy trì cuộc sống. 

Đối với một nghệ nhân có phẩm cách cao thượng mà nói, chế tạo hàng giả chính là nỗi nhục. 

Nhưng do cuộc sống đẩy đưa, nên không thể không làm thế. 

Do luôn sống một cuộc sống uất ức, nản chí nên mới khiến ông nội qua đời sớm như vậy. 

Trước khi chết, ông nắm chặt tay La Bạch, dặn dò nhiều lần rằng không được làm hàng giả lừa lọc người đời, mà chỉ có thể làm ra hàng mô phỏng. Nếu có cơ hội, hãy phát huy kỹ thuật chế tạo Nguyên Thanh Hoa của nhà họ La, đừng khiến tổ tiên phải hổ thẹn. 

Lời nói của Tống Huyền - người đàn ông có danh vọng cực kỳ cao trong giới đồ cổ này đã cho anh hy vọng rất lớn. 

Chẳng lẽ, cô bé kia thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho mình? Còn cậu trai kia thật sự có thể mở được công ty, cho mình nơi để phát huy sao? 

Anh nửa tin nửa ngờ, đi theo Dương Tử Mi vào phòng nghỉ của Mặc Hiên. 

Dương Tử Mi bảo anh nằm xuống một chiếc giường nhỏ, bàn tay cô đặt úp lên đầu anh, đầu tiên là dùng nguyên khí dò xét vị trí và độ khó nhằn của khối u ở bên trong, sau đó là dùng ngân châm đâm vào huyệt ngủ và huyệt cử động của anh, để anh tiến vào trạng thái ngủ say và bất động. 

Châm cứu não bộ không giống với châm cứu cho các bộ phận khác, chỉ cần lệch một chút thôi cũng sẽ gây ra hậu quả rất lớn. 

Sau khi lấy ngân châm ra, cô đâm và truyền chân khí của mình vào các huyệt vị ở trên đầu như bách hội, thiên xung, ngọc chẩm, thông thiên... 

Khoảng một tiếng sau, cô mới rút ngân châm ra, bản thân cũng mệt mỏi đến mức thở hổn hển. 

Lần châm cứu lần này khiến cô tiêu hao gần phân nửa nguyên khí của mình, tương đương với lượng chân khí bị tiêu hao khi đánh nhau với một nghìn người. 

Cô giải huyệt ngủ và huyệt cử động của La Bạch, sau đó ngồi ở bên cạnh vận khí tĩnh dưỡng để giảm bớt cơn mệt mỏi. 

Khi La Bạch mở mắt tỉnh lại thì thấy cô gái ở trước mặt mình cả người đầy mồ hôi, vẻ mặt tái nhợt đang ngồi xếp chân ở bên cạnh. Mái tóc đen như mực, khuôn mặt bóng loáng như bạch ngọc, đôi môi anh đào tái nhợt khẽ hé mở hệt như một vị tiên tử vừa giáng trần, vừa có vẻ đẹp thanh thuần lại vừa mang nét quyến rũ của thiếu nữ.  

Anh lập tức đưa mắt sang hướng khác, giơ tay sờ lên đầu mình rồi ngồi dậy.  

Cảm giác đau đớn ở trong đầu bao lâu nay dường như đã biến mất, chỉ cảm thấy thoáng có chút khó chịu. 

Anh đứng dậy, khẽ vặn eo, cảm giác vô cùng khỏe khoắn. 

Sau đó anh lại nhìn về phía cô gái đang ngồi vận khí kia, chẳng lẽ cô ấy thật sự đã chữa khỏi bệnh u não cho mình sao? 

Trên đời này thật sự có y thuật châm cứu thần kỳ như vậy sao? 

Dương Tử Mi phát hiện, mặc dù lần này cô tiêu hao khá nhiều nguyên khí, nhưng chỉ cần ngồi vận khí lại một lát, trong cơ thể sẽ xuất hiện một nguồn năng lượng nguyên khí không ngừng cuộn trào ra, bổ sung vào chỗ tiêu hao của cô, giúp cô nhanh chóng hồi phục lại. 

Chuyện này chưa từng xuất hiện bao giờ.  

Cô đưa tay sờ vào thẻ bài gỗ đào trên ngực mình rồi đăm chiêu, liệu có phải là do tác dụng sau khi thẻ bài gỗ đào kia cải tạo lại mình không? 

Vừa mở mắt ra thì cô lập tức trông nhìn thấy La Bạch đang nhìn mình chằm chằm. Đưa tay lên lau mồ hôi, cô khẽ cười: 

- Quá trình chữa trị cũng tạm ổn, chỉ cần châm cứu thêm hai lần nữa là có thể hoàn toàn trừ được căn bệnh u não kia. Ba ngày sau anh hãy đến đây tìm em, chúng ta sẽ tiến hành châm cứu lần thứ hai. 

- Thật... Thật sự có thể chữa khỏi sao? 

La Bạch cảm giác như mình đang nằm mơ, khó mà tin nổi. 

- Ừ, chẳng lẽ anh không cảm thấy trạng thái của anh bây giờ tốt hơn trước nhiều sao? Hoặc là anh có thể đến bệnh viện dùng máy móc kiểm tra lại thử xem. 

Dương Tử Mi đứng lên, cười nói: 

- Có điều anh không được nói chuyện em chữa bệnh cho anh ra ngoài. Em không phải là Quan Thế Âm Bồ Tát, không muốn cứu khổ cứu nạn, không muốn dây vào quá nhiều phiền toái. Em chỉ muốn cứu người mà em cho là nên cứu thôi. 

La Bạch nhìn vào vết bớt màu chu sa ở giữa mi tâm của cô, gì mà không phải Quan Âm chứ, ở trong mắt anh, bây giờ cô nhân từ, xinh đẹp động lòng người không khác gì Quan Âm cả. 

Sau khi rời khỏi Mặc Hiên, anh vẫn đến bệnh viện kiểm tra lại. Kết quả bác sĩ nói rằng hơn một nửa tế bào u não đã biến mất một cách thần kỳ, hơn nữa khả năng sinh sôi của chúng còn bị ức chế lại. 

Cầm giấy xét nghiệm trên tay, La Bạch ôm chầm lấy em gái vừa khóc vừa cười, vô cùng biết ơn Dương Tử Mi, cảm thấy kỳ tích của cuộc đời thật sự sắp đến rồi! 

Bình luận

Truyện đang đọc