DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

La Anh Hào nhìn Dương Tử Mi rồi hỏi Ngọc Thanh:

- Đạo trưởng, cô gái này là?

- Đệ tử của ta, Dương Tử Mi. 

Ngọc Thanh trả lời.

Vừa nghe thấy cô gái này là đệ tử đích truyền của Ngọc Thanh, La Anh Hào nghiêm nghị cung kính. Anh ta đứng một bên quan sát Dương Tử Mi, cảm thấy cô thật không giống con gái chút nào, vả lại cái con người Mộ Dung Vân Thanh luôn kiêu ngạo kia lại có thể có thái độ rất khiêm tốn đối với cô ta. Lúc đầu La Anh Hào còn tưởng cô là nhân vật tai to mặt lớn gì đó, không nghĩ đến lại là đệ tử đích truyền của Ngọc Thanh, vậy chẳng phải xem như bà ngoại của thiếu soái sao?

- Chào Dương tiểu thư, tôi là thiếu tá La Anh Hào! 

La Anh Hào nghiêm túc cung kính chào Dương Tử Mi bằng cách chào quân đội chuẩn mực, điều này làm Dương Tử Mi vui lắm.

- Chào thiếu tá La!

Dương Tử Mi cảm thấy La Anh Hào rất có ý tứ, hơi cười cười gật đầu chào hỏi lại anh ta. 

Sau khi chào hỏi xong, La Anh Hào đứng bên cạnh Ngọc Thanh cảm thấy mình hơi lạc quẻ.

Nhìn Lý Nhất Nguyên trên đất, Dương Tử Mi chớp chớp đôi mắt xảo quyệt, nói với ông ta:

- Cục trưởng Lý, hình như ông vừa mới mời chúng tôi đến Thúy Hương Lâu để tạ tội đúng không nhỉ? 

Lý Nhất Nguyên vội vàng gật đầu:

- Vâng vâng vâng, chỉ mong Dương Đại sư và mọi người có thể chừa lại cho tôi chút mặt mũi?

- Ha ha, bây giờ đã đến lúc ăn cơm tối rồi, chúng tôi cũng không ngại nể mặt ông đâu, nhưng mà sợ ông sẽ xót tiền thôi. 

Dương Tử Mi còn có ý đồ khác, cười cười.

- Nhất định không xót, mọi người có thể cho lão già Lý này chút mặt mũi là tôi đã vui lắm rồi.

Lý Nhất Nguyên vội trả lời, đây chính là nhân vật cỡ bự đó. 

Ý cười trên khóe môi Dương Tử Mi càng lúc càng đậm:

- Vậy được, chúng tôi nhất định sẽ cho ông chút mặt mũi, nhưng mà phải mời cả mấy người anh em bên ngoài kia, bọn họ cũng đói bụng lắm rồi.

Lý Nhất Nguyên nghe xong thì sắc mặt trắng bệch. 

Bên ngoài có ít nhất cũng hơn ba trăm người! Vả lại bọn nó ăn không khác gì hạm đội, muốn làm ông ta phá sản hay sao?

- Không muốn sao? Hay là để tôi mời khách vậy nhỉ?

Dương Tử Mi hơi nhướng lông mày lên. 

- À, đâu có, tôi sẵn lòng, tôi sẵn lòng chứ. Mời mọi người, tôi đếnThúy Hương Lâu trước để chuẩn bị.

Lý Nhất Nguyên vội vàng nói.

- Được rồi, cục trưởng Lý. 

Thấy mặt Lý Nhất Nguyên đầy vẻ đau đớn, cô cảm thấy sung sướng cực kì.

- Mộ Dung tiên sinh, thiếu tá La, hãy gọi anh em của mọi người cùng đi ăn một bữa thật no đi, ha ha.

Dương Tử Mi cười to. 

Mộ Dung Vân Thanh nhìn cô dò xét, gật đầu.

Ngọc Thanh, Ngọc Chân Tử, bên cạnh là Mộ Dung Vân Thanh với La Anh Hào, phía sau là hai đại đội, hai đội ngũ cực kỳ không nên đi cùng với nhau bây giờ lại hùng dũng oai vệ đi trên đường phố, cùng đến trước Thúy Hương Lâu.

Cục trưởng Lý đã sớm đứng đợi trước tòa nhà rồi. 

Lúc nãy ông ta đến đây đã bảo quản lý Thúy Hương Lâu đuổi toàn bộ khách hàng đi, hơn nữa còn dặn dò bọn họ chuẩn bị đầy đủ thức ăn.

Mấy người Dương Tử Mi thì được mời vào một phòng xa hoa của Thúy Hương Lâu, những người còn lại thì ngồi từng tốp ở chỗ khác, lấp đầy toàn bộ năm tầng của Thúy Hương Lâu.

Nhân viên phục vụ Thúy Hương Lâu thấy tình thế này như kiểu đại địch ghé đến vậy, ai cũng chuẩn bị tinh thần để phục vụ nhiệt tình. 

Trong bếp cũng bận rộn đến sục sôi ngất trời, đầu bếp không đủ nên phải cấp bách mời viện trợ từ bên ngoài

Thấy Lý Nhất Nguyên đứng bên kia đang muốn ngồi cùng mọi người, Dương Tử Mi phất tay với hắn:

- Cục trưởng Lý, ở đây không còn việc của ông nữa, ra ngoài đi. 

- Hả?

Lý Nhất Nguyên có vẻ kinh ngạc:

- Tôi còn muốn rót rượu nhận lỗi với mọi người mà. 

- Không cần đâu, có ông ở đây thì tôi không thoải mái.

Dương Tử Mi không khách khí đuổi ông ta ra.

- Ông chỉ có trách nhiệm xì tiền mà thôi. 

Trong lòng Lý Nhất Nguyên trầm xuống, nhưng cũng không dám nói thêm gì, cứ thế ngượng ngùng đi ra ngoài, trong lòng cực kỳ căm hận.

Bình luận

Truyện đang đọc