DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Không ngờ bên cạnh Hoắc Văn Hoa có một người mặc vest màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, xem ra là vệ sĩ, anh ta vươn tay ra ngăn cản ả:

- Tiểu thư, mời lui ra phía sau!

- Hoắc tiên sinh... 

Lam Lạc uất ức lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt mở to giả bộ đáng thương nhìn Hoắc Văn Hoa:

- Ngài không nhớ em sao?

Những người xung quanh đều dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Hoắc Văn Hoa và Lam Lạc. 

Theo tư duy bình thường của bọn họ, tất nhiên họ sẽ cho rằng Lam Lạc đã từng có mối quan hệ nào đó với Hoắc Văn Hoa.

Sắc mặt La Anh Kình cũng khẽ thay đổi.

Lam Lạc là bạn gái của hắn, nhưng bây giờ ả bạn gái này lại dùng tư thái kia để đi nói chuyện với một người đàn ông khác. 

Quả thực là làm hắn mất hết cả mặt mũi.

Con điếm thối tha! Giả bộ ngây thơ con mẹ mày chứ!

Hắn thầm mắng trong lòng. 

Đầu óc Lam Lạc vốn đần độn, sao có thể nghĩ được nhiều như vậy?

Ả chỉ ngây thơ cho rằng, nếu ả có thể chứng minh mình có quen biết với Hoắc Văn Hoa thì có thể gia tăng độ quan trọng trong lòng La Anh  Kình, nhưng không ngờ ả đang tự giảm nhẹ giá trị của mình.

Hoắc Văn Hoa nhàn nhạt nhìn ả một cái: 

- Tiểu thư này nhìn rất quen, nhưng ngại quá, Hoắc mỗ đã già nên có hơi lẩn thẩn, rất dễ quên, nên không nhớ nổi tiểu thư là ai.

- Em là Lam Lạc nè, tháng trước em có sơ ý làm đổ rượu lên quần áo của ngài đó.

Lam Lạc vội vàng giải thích. 

- À, nhớ rồi.

Hoắc Văn Hoa nhàn nhạt đáp lại một câu.

- Ngại quá, Lam tiểu thư, bây giờ Hoắc mỗ khá bận, chờ tôi rãnh rỗi sẽ liên lạc với cô sau nhé. 

- Được, nhất định phải liên lạc nha.

Có được câu trả lời của Hoắc Văn Hoa, Lam Lạc thỏa mãn đi về bên cạnh La Anh  Kình, tranh công với hắn:

- La thiếu gia, Hoắc tiên sinh nói rảnh thì sẽ liên lạc với em đấy, hí hí. 

La Anh Kình dùng ánh mắt chán ghét để liếc ả một cái.

Còn tưởng rằng ả ngây thơ trong sáng, hóa ra cũng chỉ là một con điếm đu bám đại gia thôi, làm lãng phí biết bao nhiêu tiền đầu tư của hắn.

Lam Lạc thấy Dương Tử Mi đang nhìn mình thì ả càng lớn tiếng hơn: 

- Thật không ngờ một đại phú hào như Hoắc tiên sinh lại còn nhớ tới mình, thật sự là quá may mắn.

Nghe ả nói như thế, Dương Tử Mi đang uống trà suýt chút nữa phun ra.

Cô đã từng gặp vài kẻ không có não, nhưng chưa từng thấy ai không có não như vậy! 

Xem ra IQ của ả đã dồn hết xuống ngực rồi!

Giọng nói của Lam Lạc quá lớn, Hoắc Văn Hoa tất nhiên cũng đã nghe thấy, ông nhíu mày liếc nhẹ về phía Lam Lạc. Khóe mắt ông trông thấy Dương Tử Mi, cảm thấy hơi quen mắt, ông bèn nhìn thêm vài lần, khi trông thấy nốt chu sa giữa trán cô, ông liền lập tức nhận ra, hai mắt ông sáng lên, bước nhanh về phía trước.

Lam Lạc thấy Hoắc Văn Hoa đi về phía bên này thì tưởng rằng ông ấy muốn kiếm mình, ả lập tực bày ra vẻ rụt rè hồi hộp chờ đợi. 

Không ngờ Hoắc Văn Hoa lại đi về phía Dương Tử Mi.

- Tiểu Mi, đúng là cháu rồi! Thật là vui quá, không ngờ cháu cũng tới đây!

Hoắc Văn Hoa vui mừng nói với Dương Tử Mi. 

Dương Tử Mi vẫn ngồi đó, cười cười nói:

- Ha ha, có thể gặp được Hoắc tiên sinh ở đây, cháu cũng rất vui.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. 

Dương Tử Mi tuổi còn nhỏ, khi gặp trưởng bối có địa vị như Hoắc Văn Hoa, theo lý là phải lập tức đứng dậy lễ phép chào hỏi mới đúng.

Nhưng nhìn bộ dạng của cô và Hoắc Văn Hoa thì dường như Hoắc Văn Hoa đang cố lấy lòng cô.

Người lúc trước đoán cô xuất thân từ hào môn hiển hách bắt đầu phấn khích, âm thầm nghĩ mình thật là có mắt. 

Bình luận

Truyện đang đọc