DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Muốn đi cùng sư phụ trở lên núi thì sẽ không thể đi học được, nên Dương Tử Mi gọi điện cho Tần Khải Văn xin nghỉ vài hôm.

Dạo này, Dương Tử Mi cứ đụng cái là xin nghỉ khiến Tần Khải Văn hơi lo, sợ cô sẽ làm ảnh hưởng đến kết quả thi giữa kỳ.

- Tử Mi này, còn một tháng nữa là thi giữa kỳ rồi, ai ai cũng tập trung ôn tập, em không được buông lỏng bản thân đâu đấy. 

Tần Khải Văn khuyên bảo.

- Dạ, thầy Tần, em sẽ không buông lỏng chính mình đâu, dù không đến trường học, em vẫn rất cố gắng ôn tập mà, thầy cứ yên tâm, lần này vì có việc quan trọng phải làm nên em mới xin nghỉ vài hôm thôi, thật ngại quá.

Dương Tử Mi giải thích. 

- Được rồi, nhớ đi sớm về sớm.

Tần Khải Văn bất đắc dĩ nói.

- Cảm ơn thầy. 

Dương Tử Mi kết thúc cuộc gọi với Tần Khải Văn xong lại gọi điện cho Dương Thanh, nói muốn đi cùng sư phụ về núi vài ngày.

Dương Thanh cũng không nhiều lời, chỉ dặn cô phải cẩn thận một chút, chú ý an toàn.

Dương Tử Mi đem theo pháp khí và tháp sắt nhỏ làm từ mặc phỉ về trên núi cùng sư phụ. 

Ngọc Thanh vào phòng, một lát sau, mặt mày trắng bệch đi ra, môi run run nói:

- Không thấy Tụ Hồn Kính đâu cả.

- Không thấy? Sao như vậy được chứ? 

Ngọc Chân Tử nhảy dựng lên:

- Sư huynh, không phải huynh bỏ vào ngăn kéo khoá kỹ sao? Sao lại không thấy được?

- Phòng ta giống như bị ăn trộm. 

Ngọc Thanh cười khổ:

- Ta đã ở đây mấy chục năm, chưa từng nghĩ đến còn có người đến đây ăn trộm.

Dương Tử Mi vội vàng đi vào phòng sư phụ, phát hiện khoá cửa đã bị mở, rõ ràng có người phá khoá. 

Ngọc Thanh nhất cùng nhị bạch (1), lưỡng tụ thanh phong (2), bên trong phòng không có thứ gì đáng giá cả, huống hồ nơi này là đạo quán, ai mà nghĩ đến có người dám ở nơi thần thánh này ăn trộm chứ?

Hơn nữa còn trộm đi Tụ Hồn Kính quan trọng nhất.

Tụ Hồn Kính kia bên ngoài nhìn như đồ cổ, đương nhiên đứng mũi chịu sào. 

- Sư phụ, để con gọi cho Tống tiên sinh lưu ý xem gần đây có người lén mua đồ cổ không, xem xem có thể tìm thấy tung tích Tụ Hồn Kính không.

Dương Tử Mi an ủi:

- Cái gương kia ở trong tay người thường sẽ không có vấn đề gì đâu, dù sao họ cũng không biết hoá giải phong ấn. 

- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Ngọc Thanh bấm đốt ngón tay bắt đầu tính toán.

Dương Tử Mi cũng bắt đầu tính toán. 

Tính ra kết quả, thần sắc thầy trò hai người hoàn toàn trở nên khác thường.

- Tử Mi, là chủ hung.

Ngọc Thanh nói. 

Dương Tử Mi gật đầu:

- Xem ra không phải là người bình thường lấy trộm rồi, nhưng sư phụ, khi con tính đến thì chỉ thấy một đám hỗn loạn. Con nghi ngờ lần này chiếc gương bị mất tích có liên quan đến con.

Ngọc Thanh gật đầu: 

- Ừ, ta cũng vừa tình ra, bất lợi cuối cùng, có thể rơi xuống người con.

Dương Tử Mi thấy lưng hơi lạnh.

Đối với nguy hiểm được biết trước, cô mẫn cảm hơn người thường một chút. 

Tụ Hồn Kính là nhược điểm trí mạng của cô, nếu như bị một kẻ võ công cao cường, pháp lực cao siêu khống chế mà nói, thì vong hồn trên người cô rất có thể bị bắt vào.

Nếu mình và hồn phách kia chia lìa, cô thật sự không biết hậu quả cuối cùng sẽ nghiêm trọng thế nào.

- Chị, em ở trong này ngửi được mùi của giáng đầu sư. 

Tiểu Thiên bỗng nhiên nói với cô.

Giáng đầu sư? (3)

Cô nhớ đến tên La Mịch kinh tởm lúc trước. 

Chẳng lẽ, Tụ Hồn Kính bị mất tích là vì cô?

- Sư phụ, nếu Tụ Hồn Kính bị bị giáng đầu sư lấy được, lúc đó hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào?

Ngọc Thanh vừa nghe, sắc mặt thay đổi: 

- Không có gì nguy hiểm hơn việc Tụ Hồn Kính rơi vào tay giáng đầu sư. Bọn họ vốn dĩ là kẻ sai khiến vong hồn đi làm chuyện xấu, bên trong Tụ Hồn Kính có nhiều vong hồn như vậy, nếu bị bọn họ lợi dụng sẽ gây nên chuyện rất đáng sợ.

***

(1) Nhất cùng nhị bạch: nghèo khổ, túng thiếu. 

(2) Lưỡng tụ thanh phong: hai ống tay áo ngoài gió thì không còn gì, ý chỉ thanh liêm.

(3) Giáng đầu sư: Người sử dụng vu thuật, tà thuật Thái Lan.

Bình luận

Truyện đang đọc