DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Sau khi ba người sư đồ, huynh đệ ăn cơm trưa xong, Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử ngồi nghỉ ngơi trong miếu, chuẩn bị tinh thần thoải mái để buổi tối đi bắt quỷ.

Còn Dương Tử Mi lại không quen ngồi ngủ trên đống rơm ở trong một ngôi miếu đổ nát, không khí vẩn đục như thế này.

Cô nói một tiếng với sư phụ rồi đi ra ngoài tìm một chỗ có phong cảnh tươi đẹp, bãi cỏ sạch sẽ để nghỉ ngơi một chút. 

Đối với Dương Tử Mi, ngủ hay không ngủ cũng chả có gì quan trọng, bởi vì tinh khí thần của cô khôi phục rất nhanh, chỉ cần nhắm mắt lại dưỡng thần, thả lỏng từ thân đến tâm là được.

- Chị ơi, bãi cỏ nhỏ này không tệ ha!

Tiểu Thiên nói với Dương Tử Mi. 

Dương Tử Mi nhìn kỹ lại thì quả nhiên thấy một bãi cỏ đằng trước, cỏ mọc chỉnh tề, tươi tốt. Bên cạnh còn có mấy bông hoa nhỏ không biết tên đang nở, lắc lư theo gió, phía trước còn có một con suối trong suốt uốn lượn chảy qua, kế bên có một cây đa lớn che lại ánh mặt trời, chỗ đó có vẻ khá mát.

Cô đi lại rồi xuống trên thảm cỏ.

Mặt cỏ mềm mại, rất là thoải mái. Cô nhịn không được nằm xuống, hai tay chắp ra sau đầu, lười nhác nhắm mắt lại. 

Ánh nắng loang lổ xuyên qua cành lá chiếu lên khuôn mặt như bạch ngọc của cô, tóc đen như mực được xả ra, từ xa nhìn giống như một bức tranh xinh đẹp yên tĩnh.

Trải qua một trận ác chiến tối qua, tuy tinh lực Dương Tử Mi vẫn còn tràn đầy nhưng về mặt tâm lý thì cũng đã rất mệt mỏi rồi.

Cô cứ nhắm mắt như vậy, rất nhanh đã thiếp đi. 

Trong lúc cô ngủ, không biết từ lúc nào trên cây lại xuất hiện thêm một người, đôi mắt đen hình trăng khuyết đang hứng thú nhìn cô ngủ.

- Chị ơi, mau dậy đi, có người đang nhìn chị kìa!

Dương Tử Mi đang mơ thấy mình và Long Trục Thiên ở bên nhau thì nghe thấy tiếng Tiểu Thiên, cô lập tức bừng tỉnh, vừa vặn đối mặt với đôi mắt màu đen như đá vỏ chai ở trên cây kia. 

Cô kinh hãi lập tức ngồi phắt dậy.

Còn người đang ở trên cây thì nhẹ nhàng nhảy xuống, dừng ở trước mặt cô, khóe môi mang theo ý cười nhìn cô.

Dương Tử Mi vô cùng kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt mình. Anh ta khoảng chừng hai mươi, trên người mặc một bộ cổ trang màu trắng thanh khiết không dính một hạt bụi, tóc trên đầu còn đen hơn tóc cô, dài thẳng tới tận eo, ngũ quan tinh xảo hơn cả phụ nữ, môi mỏng mày hồng, không cười cũng cong, đôi mắt sáng trong như cười như không nhìn cô. 

Anh ta đang quay phim cổ trang à?

Hay là cô chỉ mới ngủ một giấc thôi mà bản thân đã xuyên không đến cổ đại?

Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn chung quanh, cô thấy cảnh trí vẫn không hề thay đổi. 

- Chị ơi, anh này đẹp quá đi! Anh ấy mặc đồ giống như mấy người trên ti vi vậy!

Tiểu Thiên hét ầm lên.

Dương Tử Mi nhớ lại động tác nhẹ nhàng của anh ta khi nhảy từ trên cây xuống, giống như lông vũ đang bay xuống vậy, người bình thường không thể nào làm được như thế, ngay cả cô đã luyện công mười năm rồi cũng chưa chắc làm được. 

Như vậy khẳng định là anh ta không phải là diễn viên đang đóng phim cổ trang rồi.

Huống chi, xung quanh đây cũng chả còn ai khác nữa cả.

- Cậu... là ai? 

Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi.

Người đàn ông mặc cổ trang cong môi mỏng, nở nụ cười nhàn nhạt:

- Tuyết Hồ! 

- Tuyết Hồ à? Hồ chính là hồ ly sao?

Suy nghĩ của Dương Tử Mi lập tức trở nên huyền ảo.

- Hồ là hồ nước. 

Tuyết Hồ giải thích.

- A?

Dương Tử Mi chớp chớp mắt, cô nghi cậu ta không phải con người, mà là do hồ ly biến thành. 

Khí tức trên người cậu ta không giống loài người, cũng không có âm sát khí của quỷ hồn, bề ngoài lại đẹp như vậy thì nói không chừng cậu ta là yêu quái trong truyền thuyết, mà còn là hồ yêu nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc