DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Đi về tới dưới lầu, bây giờ đã hơn mười hai giờ khuya, đèn của các nhà trong tòa nhà đều đã tắt, chỉ còn lại đèn nhà cô vẫn sáng mà thôi.

Cô cảm thấy ấm áp trong lòng nên nhanh chóng lên lầu, đẩy cửa bước vào nhà.

Quả nhiên, cha cô vẫn còn ngồi ở phòng khách chờ cô, đầu ông tựa vào sofa ngủ gật. 

Dưới ánh đèn, Dương Tử Mi nhìn gương mặt đã già nua của cha thì vừa thấy chua xót lại vừa thấy ấm áp.

- Cha...

Cô đi tới gần rồi khẽ gọi. 

- Ừ...

Dương Thanh đáp lời, xoa nhẹ hai mắt một chút, ngữ khí của ông có chút mơ màng:

- Con gái, sao giờ con mới về thế? 

- Dạ, tại con còn có chút việc cần làm!

Dương Tử Mi đứng sau lưng mát xa hai bả vai cho ông.

- Con gái, con ở bên ngoài vất vả cả ngày rồi, đừng mát xa cho cha nữa. 

Dương Thanh kêu con gái ngồi xuống.

- Cha, về sau cha đừng chờ con khuya vậy nữa, cha phải đi ngủ sớm một chút mới tốt!

- Không thấy con về thì sao cha yên tâm đi ngủ được? 

Dương Thanh nhìn con gái của mình.

- Hôm nay, cha coi tin tức thấy chiếc xe bus kia bị nổ nên lo không biết con có ngồi trên chiếc xe đó không, may mà con còn gọi điện về báo đấy!

- Con không sao đâu ạ! 

Dương Tử Mi xúc động vỗ vỗ tay ông:

- Cha cũng biết con có khả năng gặp dữ hóa lành mà!

- Thầy bói thì cũng không thể tính ra mệnh của bản thân, không phải cha không biết con có thể giúp người khác gặp dữ hóa lành, nhưng chính bản thân con thì lại không biết gì cả! 

Dương Thanh vươn tay sờ đầu cô.

- Dù con lợi hại cỡ nào thì cha vẫn lo cho con!

Dương Tử mi tựa đầu vào vai cha mình. 

- Cha, cha cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật tốt!

- Con gái, con nên ít làm mấy chuyện thăm dò thiên cơ thôi, cách nói ngũ tệ tam khuyết làm cha rất bất an con à!

Dương Thanh nói. 

- Dạ.

Dương Tử Mi gật đầu. Thật ra, bản thân cô cũng cảm thấy bất an, cô càng sợ chuyện khí cơ hỗn loạn sẽ ảnh hưởng tới người nhà của mình.

- Một cô gái như con sau này không nên về muộn như vậy nữa, biết chưa? 

Dương Thanh giáo huấn con gái một lần nữa.

Dương Tử Mi gật đầu.

- Thôi, cha đi ngủ đây! Con cũng nhớ ngủ sớm đó! 

Dương Thanh đứng lên, trở về phòng mình

Dương Tử Mi nhìn ông đi vào phòng thì cảm thấy tim mình vô cùng ấm áp, nhưng cũng có chút nặng nề.

Cô là một người luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn từ nhỏ, càng hạnh phúc thì cô càng sợ mất đi, sợ hãi mọi thứ sẽ biến thành bóng hoa trong nước. 

Sau khi về phòng, Dương Tử Mi lấy di động ra xem, vẫn không có tin nhắn nào của Long Trục Thiên. Cô gọi vào số điện thoại của anh thì vẫn là thông báo đang tắt máy.

Rốt cuộc là anh ấy đang làm gì vậy?

Chẳng lẽ anh ấy bận tới mức không có thời gian xem di động một cái hay sao? 

Hay là anh ấy đã xảy ra chuyện?

Vừa nghĩ tới điều này thì trong lòng Dương Tử Mi có chút hốt hoảng, cô nhớ lại chuyện ngày đó ở Thâm Quyến.

Cô đặt tay lên thẻ bài gỗ đào... 

Ở giữa thẻ bài gỗ đào lóe lên một chút dưới ánh đèn màu xanh lam, sau đó nó lập tức biến mất.

Sao hôm nay thẻ bài gỗ đào lại xuất hiện chuyện kỳ lạ như vậy?

Cô đã nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ ra... 

Tâm tình cô có chút khó chịu. Dương Tử Mi cầm một khối phỉ thúy lên, bắt đầu điêu khắc thành trang sức hình một con giáp để chuẩn bị tặng Hạ Muội, một khối khác thì tặng cho Lam Nha Nha, cô còn định tặng cho Mẫn Cương, Lâm Thanh Mai và một khối cho đứa con chưa ra đời của Lâm Thanh Mai nữa.

Hạ Muội Và Mẫn Cương đều là tuổi thỏ, Lam Nha Nha tuổi ngọ, Lâm Thanh Mai lại là tuổi tỵ, còn đứa bé kia sẽ là tuổi thìn.

Con thỏ của Hạ Muội và Mẫn Cương không thể tạo hình giống nhau. 

Hạ Muội là một cô gái nên tất nhiên sẽ thích những thứ dễ thương, đáng yêu, vì vậy cô sẽ điêu khắc thành hình thỏ Tuzki đang nhăn mặt, còn Mẫn Cương thì phải điêu khắc thành chú thỏ nghiêm túc nhưng không mất đi sự linh động.

Sau khi điêu khắc xong hai chú thỏ, tâm tình của Dương Tử Mi cũng từ từ bình tĩnh lại.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng Long Trục Thiên sẽ đột nhiên nhảy vào từ đó. 

Bình luận

Truyện đang đọc