DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Ánh đèn đường nhuộm một màu vàng cam sáng chói trên chiếc váy trắng của cô, gió đêm nhè nhẹ thổi lay động nhẹ mép váy, cuốn đi hương nước hoa nhẹ nhàng như mùi lan nơi cô.

Nét cười của cô càng đậm càng khiến hắn cảm thấy bối rối, một sự bối rối không thể lý giải thành lời.

Hơn 20 năm lăn lộn làm sát thủ, hắn có một trực giác rất mạnh đối với những đối thủ mạnh hơn mình, hắn có thể cảm nhận được một cách hết sức rõ ràng sát ý của đối phương. 

Tuy nhiên, hắn không hề cảm nhận được bất cứ sát ý nào từ cơ thể của cô. Bất giác hắn rùng mình, cảm giác cô giống như thiếu nữ La Sát bước ra từ Tu La Quỷ thành.

Trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, hắn vung tay rút súng, chĩa vào cô:

- Cấm động đậy! 

- Ờ!

Dương Tử Mi dừng lại một bước, thản nhiên đáp trả.

Cô nhìn hắn bằng ánh mắt u tối, như thể khẩu súng trong tay hắn chỉ là một món đồ chơi mà thôi. 

- Mày là Dương Tử Mi?

Hắn bỗng thấy câu hỏi vừa đưa ra thật dư thừa.

- Uhm, tôi là Dương Tử Mi. Ông muốn giết tôi, đúng không? 

Giọng nói Dương Tử Mi thản nhiên, có phần ung dung, như thể đang thương lượng một chuyện gì đó, nụ cười mỉm càng sâu hơn.

- Ai cho mày cười!

Hắn hung tợn dọa nạt. 

Nhìn cô cười, hắn tự nhiên cảm thấy chính mình giống như một con mồi đang bị kẻ khác ngắm bắn chứ không phải cô.

- Ừm!

Dương Tử mi lại đáp lại một tiếng, lần này cô không cười nữa. 

Cô vừa ngưng cười, toàn thân cô giống như được bao phủ một lớp băng hàn, một luồng hơi thở lãnh lẽo, mãnh liệt tràn ngập trong không trung, như thể mùa đông khắc nghiệt đang đến gần.

Nhìn hắn không hề giống đang đối mặt với cô một chút nào,  tay hắn nắm chặt súng.

Cổ tay hắn bỗng nhiên lạnh ngắt, cả cánh tay cứng đơ không cử động được, súng trong tay rớt xuống đất. 

Hắn kinh hãi, cúi người xuống dùng tay còn lại nhặt súng lên.

Hắn vừa cầm lên nhắm bắn thì cánh tay lại trở nên đông cứng, súng lại rơi xuống đất...

- Ấy, sao lại không bắn? 

Dương Tử Mi ngạc nhiên hỏi.

Khuôn mặt cô lại bắt đầu hiện ra nụ cười sát ý khiến hắn kinh hãi.

- Mày... mày... biết vu thuật? 

Những năm gần đây, hắn vào sinh ra tử từ Bắc vào Nam, gặp gỡ hiểu biết cũng nhiều, nên cũng biết một ít cái gọi là vu thuật.

Trong số đồng bọn của hắn, có một tên cũng từng là vu sư.

- Đúng vậy, lẽ nào ông không biết sao? Trước khi muốn giết, ông nên tìm hiểu kỹ về tôi mới phải. 

Dương Tử Mi nheo mắt cười:

- Nếu không thì ông vẫn chưa thực sự được coi là một sát thủ đâu.

Sắc mặt hắn ngày một tối đi. 

Lúc trước, toàn bộ tin tức về Dương Tử Mi mà hắn thu thập được, thì cô chỉ là một học sinh cấp hai bình thường, không hề có ai nói là cô còn biết vu thuật.

Chẳng trách, chủ mướn tìm mọi cách để ám sát nó.

Hóa ra, cô vỗn dĩ không phải là nữ sinh đơn giản bình thường. Hắn thấy mình thật sơ suất, nếu biết sớm, thì hắn bắn cô nhân lúc cô không chú ý trên đường rồi. 

- Nói đi. Ai thuê ông giết tôi?

Dương Từ Mi lạnh lùng hỏi.

- Tao không biết. 

Là một sát thủ chuyên nghiệp, đương nhiên phải có nguyên tắc của riêng mình, dù có thế nào cũng không được nói ra thông tin của người thuê.

Mối quan hệ giữa người thuê và kẻ được thuê vốn dĩ là sự hợp tác trong bóng tối. Hắn căn bản không biết ai là ông chủ, hắn chỉ biết đối tượng cần phải giết.

- Ồ. Vậy ông biến đi được rồi. 

Dương Tử Mi thấy rằng hắn thật sự là không biết, có hỏi nữa cũng chỉ mất công. Lát nữa cô còn phải về nhà nên cô không muốn lãng phí thời gian đối với loại người này.

- Biến đi? Chứ không phải chết sao?

Tên sát thủ còn chưa kịp phản ứng, bỗng trở nên kinh hãi, rồi bỗng nhiên toàn bộ đầu hắn giống như bị bom dội, nổ tung. Một tràng tiếng nổ vang lên từ đó, rồi cuối cùng biến thành một khoảng không... 

Bình luận

Truyện đang đọc