DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Dương Tử Mi kích động lật đến trang tiếp theo, hiện ra trước mắt đúng là ký hiệu trên thẻ bài gỗ đào.

Ký hiệu này là ký hiệu trên thẻ bài gỗ đào mà Long Trục Thiên đeo.

Cô nhìn xuống dưới, tiếp tục thấy ký hiệu trên thẻ bài cô đang đeo. 

Tổng cộng có mười bốn trang với từng ký hiệu khác nhau, cả ký hiệu trên tấm của Mẫn Cương lẫn tấm cô vừa lấy ra từ hộp Ngũ Mang Tinh vẫn còn cầm trên tay đều ở trong này.

Vậy thì có lẽ là có tổng cộng mười bốn thẻ bài gỗ đào.

Tiếc là quyển sách này chỉ có hình vẽ mà không có bất cứ câu chữ thuyết minh gì. Cô lật đến tờ cuối cùng, con ngươi lóe lên, tim nhảy lên một nhịp. 

Bức tranh cuối cùng này lại vẽ một người.

Người này mặc giáp sắt thời xưa, uy phong lẫm liệt giống như thần tiên hạ phàm.

Mấu chốt là người này có vài nét giống với Long Trục Thiên. 

Kỳ quái hơn là trên lưng anh ta còn đeo một tấm gương.

Mà tấm gương này còn giống với tấm gương không thể chiếu ra bóng người trên tay cô.

Cô ráng bình tâm lại, rồi cầm gương ra tỉ mỉ đối chiếu. 

So với đường nét điêu khắc trong tranh vẽ đúng là giống nhau như đúc.

Kỳ quái! Thật sự quá kỳ quái!

Cô kinh ngạc nhìn bức vẽ kia. 

Đây là tổ tiên của Long Trục Thiên sao?

Chẳng lẽ tấm gương này có liên quan đến gia đình bọn họ sao?

Thế nên mới trùng hợp lọt vào tay cô? 

Dương Tử Mi lại cầm gương chiếu vào người cô. Cô lấy di động ra gọi điện cho Long Trục Thiên, cô muốn nói cho anh nghe phát hiện này.

Nhưng vì lý do gì mà điện thoại gọi mãi vẫn không kết nối được, cô đành gửi một tin nhắn dặn anh nếu nhìn thấy phải ngay lập tức gọi lại cho cô.

Quyển sách này chỉ có mấy bức tranh lớn, một câu một chữ giải thích gì cũng không có. 

Cô cầm quyển sách này ra ngoài hỏi Lâm Thanh Mai:

- Chị Thanh Mai, em đem quyển sách này về nghiên cứu được không?

- Khách sáo làm gì! Em cứ mang đi đi. Chờ Tống Huyền về chị sẽ nói với anh ấy. - Lâm Thanh Mai cười nói. 

- Vâng, em cảm ơn! Chị... bây giờ em phải về rồi!

Tuy rằng vẫn chưa biết được lai lịch của tấm gương cổ này nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện ra một món đồ. Cô cũng hài lòng rồi, chờ mai này vào trong cổ mộ cùng với Long Trục Thiên xem thử vậy.

Cô nhìn vào bức tranh, tấm gương đeo trên đai lưng kia giống như là pháp khí hộ thân vậy. 

Đợi Long Trục Thiên trở về, cô nhất định phải đưa cho anh xem.

Cô đặt chân đến trước cửa nhà, vừa định đẩy cửa đi vào thì đã nghe thấy tiếng bà nội gọi lớn:

- Nữu Nữu! 

Cô quay đầu lại thì thấy bà nội đang cầm một bình giữ nhiệt đi về phía cô, cô liền dừng bước.

- Nữu Nữu, hôm nay bà có hầm canh gà đen. Biết cháu bận rộn cũng không muốn gọi cháu qua, bà mang đến cho cháu nếm thử đây. 

Bà nội đưa bình trong tay cho cô. 

- Nhớ là phải ăn lúc còn nóng, chứ để nguội rồi ăn sẽ đau bụng mất.

- Vâng!

Dương Tử Mi nhận lấy chiếc bình ấm áp này, gật đầu: 

- Cảm ơn bà nội!

- Đúng thật là... có gì đâu mà phải cảm ơn chứ?

Bà nội vươn tay sờ mặt của cô: 

- Hiện tại mọi người đều ở cách đây không xa, cháu phải thường xuyên về nhà ăn cơm đó. Mỗi bữa bà đều nấu đồ ăn ngon cho cháu, không cần lo không có thứ để ăn.

Nghe bà nói như thế, mắt Dương Tử Mi hơi hồng:

- Vâng thưa bà, cháu nhất định sẽ về! 

- Như vậy mới ngoan chứ.

Bà nội thấy trên tay cô cầm một quyển sách bèn nói:

- Bà không quấy rầy cháu đọc sách nữa. Cháu phải học hành chăm chỉ, tranh thủ đậu vào một trường trung học tốt để bố cháu vui lòng. 

- Vâng, cháu nhất định sẽ đậu vào hạng nhất luôn.

- Ha ha... bà nội chờ. Thấy được cháu dành được hạng nhất rồi thì bà có chết cũng không tiếc.

- Không cho bà nói như vậy, bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi! - Dương Tử Mi ôm lấy bả vai bà nội, sẵn giọng. 

- Được rồi! Được rồi! Bà nội nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. Phải nhìn thấy cháu gái của bà kết hôn sinh con, đến lúc đó bà sẽ chăm sóc đứa bé thay cho cháu.

Dương Tử Mi cảm thấy thật ấm áp, cảm giác có người nhà thật là quá tốt!

Bình luận

Truyện đang đọc