DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Người đàn ông cầm lư hương trong tay, bắt đầu đổi ý:

- Đây nhất định là đồ cổ, cứ để chú đến tiệm đồ cổ giám định trước, nếu không, chú sẽ bị lỗ.

- Được rồi, nếu như giám định được nó không phải là đồ cổ, cháu chỉ đưa cho chú nhiều nhất là hai nghìn tệ. 

Dương Tử Mi tùy ý nói:

- Hoặc là, bây giờ cháu đưa cho chú mười nghìn. Tự chú chọn đi.

Người đàn ông kia bắt đầu rối rắm. 

Rốt cuộc thì cái lư hương này có phải đồ cổ không thì ông ta cũng không biết, chỉ biết từ khi còn nhỏ đã thấy nó ở trên bàn thờ.

Tổ tiên ông ta cũng không phải là gia đình giàu có, theo lý thuyết, chắc cũng không phải là đồ cổ truyền lại.

Cho dù là vậy, cũng chỉ có thể bán đi. 

Thấy Dương Tử Mi tùy ý như vậy.

Ông ta lại lo lắng, nếu như giám định nó không phải đồ cổ, vậy thì ông ta không lấy được mười nghìn tệ rồi.

Rốt cuộc thì phải làm sao đây?

Dương Tử Mi kéo Long Trục Thiên đi.

Thứ đồ cổ này, là để kiểm tra mắt nhìn và sự táo bạo.

Xem thử người đàn ông kia có mắt nhìn và táo bạo hay không? 

Nếu ông ta chịu bỏ qua mười nghìn tệ, đến tiệm đồ cổ giám định, thì ông ta có thể kiếm được mấy trăm nghìn.

Nếu không bỏ qua, thì cô đã lời trong vụ buôn bán này.

Cô đi chưa đến mười bước, người đàn ông kia đã đuổi theo: 

- Ai da, tôi nói này em gái, tôi bán lỗ vốn cái lư hương này cho em đó, hai mươi nghìn tệ.

- Mười nghìn.

Dương Tử Mi tuyệt đối không cho ông ta tăng giá. 

Một khi tăng giá, nhất định ông ta sẽ nghi ngờ giá trị của món đồ cổ này.

- Mười lăm nghìn.

- Mười nghìn, cháu nói chú này, chú muốn bán thì bán, không bán thì thôi, chúng cháu phải về nhà, đừng lằng nhằng nữa. 

Dương Tử Mi không kiên nhẫn nói.

Người đàn ông kia cắn răng:

- Mười nghìn thì mười nghìn, mau đưa tiền mặt đây. 

Dương Tử Mi nhờ Long Trục Thiên lấy mười nghìn tệ từ trong túi ra.

Người đàn ông kia đưa cái lư hương cho cô.

Cầm mười nghìn tệ mới tinh trong tay, người đàn ông kia vui sướng đến chảy nước miếng. 

Thật là tốt, ông ta lại có tiền đi đánh bạc rồi, không cần phải đi lấy lòng vợ nữa, may mà vừa rồi mình thông minh, nghe thấy vợ nói có một đôi nam nử trẻ tuổi nhìn có vẻ có tiền lấy cái lư hương bị hỏng kia đi, ông ta lập tức nghi ngờ, nghi mình vừa ném báu vật đi, do đó mới vội vàng đuổi theo.

Bây giờ đã có được mười nghìn tệ!

Ông ta lập tức cầm mười nghìn này đi đến tiệm cắt tóc mại dâm, vui chơi thỏa thích, sau đó sẽ đến sòng bạc... 

- Ha ha, em nhận ra là em không có số mệnh lấy được đồ không chính đáng, rõ ràng là nhặt được, kết quả phải bỏ ra mười nghìn.

Dương Tử Mi cầm lư hương nói.

- Nhóc com, em cũng có tố chất làm gian thương đấy. 

Long Trục Thiên cầm cái lư hương:

- Vừa bẩn, vừa nặng như vậy, để anh cầm cho.

Dương Tử Mi lè lưỡi: 

- Chúng ta đến phố Văn Lai đi. Để thầy Tống thanh tẩy nó giúp em, nhân tiện giám định giá trị và niên đại của cái lư hương này.

- Được.

Mặc dù Long Trục Thiên rất nôn nóng muốn về xem thanh kiếm Can Tương, nhưng thấy cô hưng phấn như vậy, cho nên nghe theo lời cô. 

Thật ra Dương Tử Mi cũng biết anh nóng lòng muốn dùng kiếm, nhưng lại lo sẽ xảy ra chuyện gì đó, cho nên cố ý kéo anh đi.

Đi đến phố Văn Lai.

Những người buôn bán nhỏ ở trên đường đều biết Dương Tử Mi, thấy cô đi cùng một người đàn ông cao lớn đẹp trai, khí chất lạnh lùng, không dám chào hỏi với cô. 

Dương Tử Mi thì không hề kiêu ngạo, nhìn thấy người quen thì nhiệt tình chào hỏi.

Có người bạo dạn hỏi:

- Tiểu Mi, anh ta là ai vậy? 

- Ha ha, là bạn trai tôi.

Dương Tử Mi nhe răng.

Bình luận

Truyện đang đọc