DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Nếu các người chỉ là muốn phát tài thì tôi sẽ không gây cản trở làm gì, nhưng vấn đề là các người muốn cướp tiền cứu mạng của người ta nên tôi cảm thấy rất chướng mắt. Hiện tại cho các người hai con đường: một là lập tức biến, hai là đợi tôi đánh cho quỳ rạp trên mặt đất rồi tống luôn các người vào ngục.

Nghe khẩu khí của cô lớn như thế, mấy tên ăn vạ nóng tính, hung ác lại hiếu chiến kia bắt đầu không chịu đứng yên.

Dù con bé này có là cháu của cục trưởng cục cảnh sát thì sao chứ? Nếu chúng lén bắt nó tới chỗ thâm sơn cùng cốc bán đi thì nó còn có thể có năng lực gì chứ? Một người đàn ông tiến lên, bàn tay lớn vồ tới muốn đánh cô ngã xuống đất. 

Thân thể Dương Tử Mi cúi người xuống, đá một chân vào trên đùi tên đó.

Phù phù!

Người kia té mạnh xuống đất, chỗ xương bị đá trúng gãy ngay lập tức, đau đến mức tên đó phải kêu to. Thì ra con bé này biết võ, khó trách sao nó lại bình tĩnh như vậy. Trong lòng mấy tên còn lại nghĩ thầm, chúng nhìn nhau một cái sau đó tất cả đều xông lên… 

Dương Tử Mi lười dùng âm sát khí nên cô dùng cách thức thô bạo nhất, thi triển ra chiêu Đàm gia thối do sư thúc dạy, đá hết bọn chúng ngã xuống đất, đá tới mức khiến cho bọn chúng phải quỳ khóc lóc như sói gào.

Nhớ lại hành vi độc ác vừa rồi của bọn chúng khi muốn cướp tiền cứu mạng của người ta, Dương Tử Mi không hề lưu tình mà dùng chân đá gãy hết chân của bọn chúng. Năm tên đàn ông cao to ôm chân ngã hết ra đất trong nháy mắt, tiếng kêu thảm của bọn chúng khiến người qua đường cũng phải đứng lại nhìn.

Dương Tử Mi gọi điện thoại cho An Đông Dương nhờ cậu ta kêu cảnh sát đến đây xử lý mấy tên này. Tranh thủ trong lúc chờ đợi, Dương Tử Mi định thuận tiện hỏi vài câu về bệnh tình của con gái cô ta, nào ngờ vừa quay lại thì người phụ nữ đó đã đi xa. 

Khi cảnh sát đến đây, có thể là nhờ An Đông Dương đã khơi thông quan hệ trước nên bọn họ ngay cả hỏi cũng không cần hỏi đã trực ném mấy tên kia lên xe cảnh sát. Xử lý xong chuyện ăn vạ này, tâm tình của Dương Tử Mi cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, cô tiếp tục đi về phía trước, phía trước không xa chính là phố đồ cổ nổi tiếng Quảng Nguyên.

Phố đồ cổ Nhân Đức Đường của Quảng Nguyên nổi tiếng ngang hàng với chợ đồ cổ Phan gia tại thủ đô, đây là nơi khách du lịch sẽ ghé nếu tới đây.

Phố đồ cổ của thành phố A tuy rằng cũng có chút nổi danh nhờ vào phong cách cổ xưa ngàn năm nhưng dù sao đó cũng chỉ là một phố đồ cổ nhỏ của địa phương mà thôi, không thể so sánh về quy mô với Nhân Đức Đường được. 

Dương Tử Mi theo dòng người đi vào Nhân Đức Đường. Nơi đây dùng gạch xanh ngói xanh, rường cột chạm trổ từng hàng, cửa hàng mô phỏng theo kiểu kiến trúc cổ để người vào có cảm giác như mình đã xuyên không vượt thời gian. Lán lớn rộng rãi không che chắn bảo lưu lại truyền thống của phương thức giao dịch cổ, giữ nguyên tính chất vốn có của nó.

Dương Tử Mi đi vào trong lán, chậm rãi xem xét từng thứ mô phỏng đổ cổ. Hàng hóa nơi đây nhiều hơn so với phố đồ cổ ở thành phố A, cần gì cũng đều có như: gia cụ giả cổ, văn phòng tứ bảo, sách cổ, tranh chữ, tuần san cũ, gốm sứ, tiền trung cổ, đồ điêu khắc bằng trúc hay ngà voi, tín vật Phật giáo, các loại di vật văn hóa khác nữa

Tất nhiên, nơi này cũng giống như các phố đồ cổ khác, nó có đủ loại đồ vật nhưng cũng là ngư long hỗn tạp. Đồ mô phỏng giả mạo thời Minh, Thanh hoặc là tranh chữ của các danh nhân đương đại, đồ gốm đánh tráo niên đại, ngọc nhuộm màu để thành ngọc cổ, làm giả thanh đồng khí… 

Dương Tử Mi phát hiện kĩ năng của những chủ cửa hàng tại đây cực kỳ cao. Bọn họ có kiến thức rộng rãi, vừa mở miệng là sẽ nói ra kiến thức chuyên nghiệp về đồ cổ một giai đoạn nào đó, thậm chí cô còn nhìn thấy không ít chủ cửa hàng đang giao lưu bằng ngoại ngữ với người nước ngoài, ngoại trừ tiếng Anh thì còn có tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Hàn gì đó.

Đúng là địa linh nhân kiệt mà!

Dương Tử Mi âm thầm cảm thán, người bày quán ở chỗ lớn nên đúng là khác biệt, lần này cô đi tới đây đúng là được thêm kiến thức.

Bình luận

Truyện đang đọc