DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Bỗng nhiên, một trận âm phong không biết từ đâu thổi tới, bàn chiêu hồn bên cạnh Ngọc Chân Tử bắt đầu lung lay, hỗn loạn.

Trong lòng Ngọc Chân Tử biết đây là âm ty đang tìm hồn phách ông ấy cần mang đến đây, vì vậy Ngọc Chân Tử nhanh chóng lấy ra một xấp tiền âm phủ, quay đầu la lên với Nhạc Thanh:

- Mau kêu tên của Nhạc Thiên Thiên đi! Nếu không đứa bé sẽ không tìm thấy đường về đâu! 

Nhạc Thanh vội vàng hắng giọng, bắt đầu kêu to lên:

- Thiên Thiên, Thiên Thiên, con trai của bố, con mau trở về đi...

Theo từng tiếng gọi, khói của hương dẫn hồn bắt đầu dần dần hình thành một đường, dẫn tàn hồn Mệnh hồn Thiên Thiên trở về. 

Ngọc Chân Tử cầm một trứng hồn đầu đen, phong bế hồn phách vào bên trong, rồi kêu Nhạc Thanh nhanh chóng cầm về cho Thiên Thiên ăn.

Nhạc Thanh cầm trứng hồn đầu chạy vội về nhà, đút trứng cho Thiên thiên nuốt vào.

Sau khi Nhạc Thiên Thiên nuốt trứng hồn đầu thì lập tức mở mắt ra, mặt cậu bé cũng không còn dại ra nữa mà khôi phục trạng thái lại thông minh, đáng yêu ban đầu 

- Cha mẹ ơi, đáng sợ quá đi! Vừa rồi con nằm mơ thấy con bị quỷ bắt!

Nhạc Thiên Thiên gấp gáp kể lại.

Hoàng Hồng Liên kích động ôm lấy con trai mình, khóc lớn thành tiếng. 

Mọi chuyện xảy ra đêm nay đúng là một sự dày vò đối với một người mẽ như Hoàng Hồng Liên, khi cô ôm lấy con trai bị trúng tà trước đó thì ngay cả ý nghĩ muốn chết cô cũng từng nghĩ tới.

Bây giờ, con trai đã khỏe lại rồi.

Sao cô không kích động cho được? 

Nhạc Thanh cũng kể lại mọi chuyện vừa xảy ra ở chỗ mộ phần một cách đầy sinh động cho người nhà nghe, khiến họ sợ hãi vô cùng.

Mấy người Dương Tử Mi cũng từ bên ngoài trở về.

Ngọc Thanh đến tìm ông nội của Nhạc Thiên Thiên - Nhạc Phong, ông muốn hỏi Nhạc Phong chuyện liên quan đến mộ táng. 

Ông thật sự không hiểu tại sao nơi này chỉ là một thôn nhỏ vùng núi mà lại có mấy trận pháp liên quan tới Âm Dương Đạo Nhật Bản, còn có cái quan tài trống kia nữa.

Nhạc Phong nghe nói là trong quan tài không có ai thì lắc đầu tỏ vẻ không tin:

- Không thể nào! Ngày đó chính mắt tôi thấy thấy cha tôi được hạ táng mà! 

- Tạm thời không nói đến chuyện này nữa! Bần đạo muốn hỏi là nhà các người có quan hệ sâu xa gì với Nhật Bản hay không?

Ngọc Thanh hỏi thẳng.

- Nếu nói tới liên hệ sâu xa gì đó thì chắc là trước kia cha tôi từng là đội trưởng đội du kích đánh Nhật, ông từng giết rất nhiều binh lính Nhật Bản, còn từng chặt đầu của một đại tướng Nhật nữa! 

Nhạc Phong nhớ lại.

- Thì ra là thế! Khó trách!

Ngọc Thanh hơi gật đầu, có lẽ là bởi vì chuyện này này nên họ mới bị Âm Dương sư Nhật Bản hạ chú trả thù, nhưng nếu chỉ là muốn trả thù hậu nhân Nhạc gia thì dùng Ngũ Mang Tinh trận và con rối gỗ kia là được rồi, vì sao còn trộm thi thể đi? 

Huống chi, thi thể không có ở đây thì hồn phách cũng không ở, trả thù như vậy có tác dụng gì?

Nhưng sao Nhạc Thiên Thiên lại vì chuyện này mà trúng tà?

Chẳng lẽ bọn họ còn để sót lại điểm nào sao?

Nghĩ như vậy, lòng Ngọc Thanh trầm xuống, ông vội nói với Dương Tử Mi:

- Tử Mi, chúng ta quay lại mộ phần kia xem xét một chút!

- Để làm gì ạ? 

Dương Tử Mi khó hiểu hỏi lại.

- Có khả năng chúng ta để sót xác chết ở bên dưới rồi!

Ngọc Thanh nôn nóng trả lời: 

- Chỉ mong là bây giờ quay lại còn kịp!

Dương Tử Mi vừa nghe xong thì cũng hoảng hốt.

Vừa rồi cô cũng rất nghi hoặc là vì sao mộ phần kia không có ai mà âm sát khí vẫn không ngừng tỏa ra như thế, trước đó cô cứ nghĩ là do vu thuật rối gỗ kia còn sót lại nên không để ý kỹ. 

Hai thầy trò khẩn trương chạy ra cửa...

Trên phần mộ.

Quan tài rỗng đã bị đào ra kia bỗng hơi rung động, giống như bị thứ gì đang rung lắc. Cảnh này ở trong sương mù âm u lại trở nên cực kì quỷ dị đáng sợ. 

Quan tài nặng trịch dần được độn lên cao, một cánh tay thẳng tắp màu đen vịn lên mép quan tài, bắt đầu mò mẫm.

Bình luận

Truyện đang đọc