DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Khi nhìn thấy cặp đôi kim đồng ngọc nữ thanh xuân rạng ngời như Dương Tử Mi và Mẫn Cương, Tống Huyền cảm thấy mình thật sự đã già rồi. 

Ta sinh người chưa sinh, người sinh ta đã già. 

Đây là chuyện khiến biết bao nhiêu người phải thương cảm! 

Nếu anh bằng tuổi Mẫn Cương, anh cũng có thể thoải mái đứng bên cạnh cô mà không phải lo lắng đến bất cứ điều gì, cho dù người cô nhìn không phải là anh. 

Anh mở ngăn kéo lấy ra một cây tiêu ngọc long đã được lau chùi sạch sẽ, ngón tay anh khẽ chạm lên những cái lỗ nhỏ trên nó, sau đó lại âm thầm thở dài một tiếng rồi đặt nó về chỗ cũ. 

Có vài khúc nhạc không nhất định phải thổi ra, để ở trong lòng là được. 

Phía bên kia, Mẫn Cương đang nêu lên một vài ý tưởng về việc thành lập công ty phỏng chế đồ sứ cổ với Dương Tử Mi. Mặc dù ý tưởng đó vẫn chưa đầy đủ, nhưng Dương Tử Mi vẫn bị nó thu hút. 

Xem ra, Mẫn Cương quả thật là một thiên tài kinh doanh! 

Hơn nữa, kế hoạch phát triển mà anh ấy nói gần như giống hệt quỹ đạo phát triển sau này của anh ở kiếp trước. Có điều, chuyện này sẽ thành công hay thất bại còn phải dựa vào La Bạch. 

- Tử Mi, cảm ơn bạn đã giúp đỡ mình. 

Mẫn Cương nói với vẻ cảm kích. 

- Nếu muốn cảm ơn mình thì bạn cho mình góp cổ phần cùng đi. 

Dương Tử Mi cười đến là gian. 

Tiền đồ phát triển của công ty của Mẫn Cương trong tương lai vô cùng lớn, nó không khác gì một quả trứng vàng cả. Nếu mình cùng góp cổ phần thì, he he, sẽ nhận được lợi ích rất lớn. 

- Mình chỉ chờ câu này của bạn thôi! 

Mẫn Cương vui vẻ cười rộ lên: 

- Có một đại sư như bạn tham gia, công ty của mình chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió, ha ha! 

Dương Tử Mi cũng cười, trong tương lai cô nhất định sẽ trợ vận cho anh, giúp anh phát triển tốt hơn, nhanh hơn kiếp trước. 

- Bạn dự định đặt tên công ty là gì? 

Dương Tử Mi còn nhớ đời trước công ty của Mẫn Cương có tên là Thiên Bách Độ, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu rốt cuộc cái tên này có ý nghĩa gì. 

- Cái này mình vẫn chưa nghĩ ra, bạn có đề nghị gì hay không? 

Mẫn Cương nhìn cô hỏi. 

- Thiên Bách Độ thì thế nào? 

Dương Tử Mi chớp mắt nói. 

- Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt, đột nhiên quay đầu, người đã ở nơi, nơi ánh lửa lụi tàn. Cái tên này hay quá, thế thì đặt tên này đi. 

Mẫn Cương nhìn cô với ánh mắt đầy ý vị khác. 

Thì ra ý nghĩa của “Thiên Bách Độ” được lấy từ bài thơ này.

Đời này vì cô nên Mẫn Cương mới đặt cái tên này cho công ty, vậy còn đời trước?

Người anh tìm là ai?

Vì ai mà anh lại cô độc như vậy?

*

Sau khi Mẫn Cương trở về, Dương Tử Mi tiếp tục ở lại Mặc Hiên giám định đồ cổ, học thêm các kiến thức liên quan. 

Lát sau, cô ruột của Tống Huyền đến. Vừa nhìn thấy Tống Huyền, cô liền than ngắn thở dài, nói Tống Huyền thật sự có phúc khi lấy được một người vợ hiền hậu, nhã nhặn lịch sự như Lâm Thanh Mai, tình cảm giữa hai vợ chồng lúc nào cũng hòa thuận tốt đẹp. Chẳng giống đứa con dâu mới cưới nhà cô, trước khi cưới trông rõ ràng là một cô gái dịu dàng ít nói, nhưng cưới xong lập tức trở nên nóng nảy, động một tí là đánh nhau với chồng, thậm chí tối hôm qua còn đập đồ lung tung, hai vợ chồng đánh nhau một trận sau đó trở về nhà mẹ đẻ. 

Tống Huyền và Lâm Thanh Mai an ủi cô mãi mới ngừng. 

- Haiz, Tiểu Huyền à, cô cảm thấy nghi ngờ không biết có phải là do bát tự của hai đứa chúng nó không hợp nhau nên mới thành ra thế này không nữa. Tiểu Tuyết là đứa bé cô chăm sóc từ khi nó lọt lòng cho đến khi trưởng thành, tính tình phẩm đức của nó thế nào cô hiểu rất rõ, thật sự không ngờ sau khi kết hôn lại như biến thành một người khác như vậy. 

Tống Lệ Hoa thở dài một hơi nói. 

Nghe thấy cô mình nói như thế, Tống Huyền nghĩ ngay đến Dương Tử Mi. 

- Cô à, nếu cô thấy nghi ngờ như thế, vậy cháu sẽ nhờ người đến xem cho cô. Chỗ cháu có một đại sư xem bói vô cùng chuyên nghiệp đấy. 

- Thật sao? 

Ánh mắt của Tống Lệ Hoa vụt sáng lên: 

- Cô cũng đang nghĩ tầm hai ngày nữa có thời gian rảnh sẽ đi tìm một vị thầy bói về xem đây

Bình luận

Truyện đang đọc