DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Chủ cửa hàng đưa mắt nhìn Dương Tử Mi, thản nhiên cười một cái, nụ cười vừa hàm súc vừa ưu nhã, thật đúng là một người phụ nữ có ý nhị.

- Xin chào, tôi là Tần Yến chủ cửa hàng, tôi có thể giúp gì cho em không?

Giọng nói Tần Yến ôn hòa thân thiết, trên mặt không hề có chút nào khinh thường Dương Tử Mi, ánh mắt vừa khiêm tốn vừa lễ độ. 

Điều này khiến Dương Tử Mi rất có hảo cảm.

- Chào bà chủ, từ lúc tôi bước chân vào cửa tiệm này chẳng những không được nhiệt tình tiếp đón lại còn bị nhân viên cười nhạo xem thường, thậm chí còn không cho tôi đụng vào quần áo ở đây, lại còn muốn đuổi tôi nữa.

Con ngươi đen láy của Dương Tử Mi nhìn Tần Yến, giọng điệu vừa dịu dàng vừa sắc bén chất vấn: 

- Xin hỏi bà chủ, các người định kinh doanh như thế này sao?

- Thật ngại quá, đều do tôi quản lý không tốt mới để xảy ra việc này, khiến mọi người chê cười rồi.

Tần Yến vội vàng xin lỗi: 

- Tôi nhất định sẽ xử lý việc này thật tốt.

Các nhân viên trong cửa hàng vừa nghe thấy liền nóng ruột.

Tiểu Lệ tiến lên ghé sát vào tai bà chủ, nhỏ giọng nói lại lời của Mộ Dung Nghiên lúc nãy vừa nói cho Tần Yến. 

Tần Yến nghe xong, sắc mặt có hơi trầm xuống, giọng điệu không vui lắm nói:

- Chúng ta mở cửa hàng để làm ăn, không có chuyện chỉ phục vụ một người, bất kể là vị khách nào cũng đều là khách hàng cả, đều phải đối xử bình đẳng như nhau, sao có thể vì một người mà lại khiến người khác khó chịu được?

Cô nói lời này tuy không chỉ rõ là nói ai. 

Nhưng phần lớn mọi người đều nghe ra ý bà chủ là đang chỉ trích Mộ Dung Nghiên.

Mộ Dung Nghiên đứng ở một bên nghe thấy vậy sắc mặt đại biến, đem toàn bộ quần áo trên tay ném vào người một nhân viên bán hàng, hừ lạnh một tiếng nói:

- Nếu đã như vậy sau này tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến cửa hàng này nữa, để tôi chống mắt lên xem các người làm ăn thế nào. 

Sắc mặt Tần Yến không hề thay đổi, chỉ thản nhiên đáp:

- Chúng tôi mở cửa hàng làm ăn, coi trọng nhất chính là qua lại tự nhiên, nếu Mộ Dung tiểu thư đây đã không yêu thích quần áo trong tiệm chúng tôi, vậy thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng.

Mộ Dung Nghiên nghe thấy Tần Yến không hề kiêng nể gì mà nói vậy thì tức điên lên, dọa giẫm hỏi: 

- Tôi nói này bà chủ, chẳng nhẽ cô chỉ vì một nha đầu như vậy mà không muốn kiếm tiền của tôi nữa hay sao?

- Là một người làm ăn, tiền của ai tôi cũng muốn kiếm hết.

Tần Yến tự nhiên trả lời. 

- Tôi và cô ta thề không đội trời chung, nếu cô chọn cô ta, vậy thì sau này tôi sẽ không bao giờ đến đây nữa.

Một Dung Nghiên lớn tiếng nói.

- Đừng quên mỗi tháng tôi đều chi cho các người số tiền không hề ít. 

- Tôi rất cảm ơn Mộ Dung tiểu thư từ trước đến nay ưu ái cửa hàng tôi như vậy, chúng tôi sẽ không quên, chỉ là tôi cũng không muốn ép buộc cô, chung quy tôi cũng chỉ là người mở của buôn bán, mong Mộ Dung tiểu thư lượng thứ cho.

Tần Yến nói xong liền xoay người lại nói chuyện với Dương Tử Mi:

- Em gái nhỏ, để bày tỏ lời xin lỗi do nhân viên cửa hàng đã không tôn trọng em, em có thể chọn bất kỳ bộ trang phục nào ở đây, tôi sẽ tặng em miễn phí một bộ xem như xin lỗi, em xem có được không? 

- Cảm ơn, nhưng tôi cũng không phải là người cứ không phải là quần áo ở đây thì không mặc được.

Dương Tử Mi rất hài lòng với thái độ đối không kiêu ngạo không xu nịnh với Mộ Dung Nghiên của Tần Yến, nếu cô ta mà tỏ thái độ khác thế, cô nhất định sẽ sử dụng biện pháp mạnh mua đứt cửa hàng này, sau đó tặng hết toàn bộ quần áo ở đây cho người nghèo khổ trên đường cùng mặc, xem như là để làm nhục Mộ Dung Nghiên, mặc vào mấy bộ quần áo đắt tiền đã tỏ vẻ tài giỏi hơn người khác.

Đương nhiên cũng là cho đám nhân viên mắt chó này được mở rộng tầm mắt, ra một chiêu độc ác. 

Dương Tử Mi vừa định rời khỏi nơi nay bỗng nhớ đến Tần Yến giống một ai đó, vì vậy quay đầu lại hỏi:

- Cô có quen biết Hạ Muội không?

Bình luận

Truyện đang đọc