DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Từ lời Tăng Thiên Hoa nói, Dương Tử Mi biết được nhà họ Tăng là một trong bốn đại gia tộc lớn nhất ở thủ đô. Tuy gần đây có chút suy sụp nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, vẫn có sự ảnh hưởng nhất định ở kinh tế chính trị Trung Hoa.

Trước khi nghỉ hưu, Tăng Thiên Hoa từng là bộ trưởng bộ giáo dục tỉnh, quản lý hệ thống giáo dục.

Hơn nữa, ông còn thích đổ thạch, cũng có được địa vị nhất định trong giới đổ thạch. Bởi vì tỉ lệ có ngọc khá là cao, nên mọi người đều cung kính gọi ông là Đổ gia. 

Mà bốn cô con gái của ông cũng đều có các thành tựu, nhờ thêm vào bối cảnh nhà họ Tăng ở thủ đô ảnh hưởng, người nào cũng như cá gặp nước.

- Nữu Nữu, nhà cháu cũng đừng ở nơi nhỏ bé như thành phố A nữa. Cả nhà chuyển đến Quảng Nguyên đi, để ta có thể chăm sóc tốt cho mọi người. Cũng không cần lo lắng về công việc của bố cháu đâu, chỉ cần nó muốn ông cho nó làm hiệu trưởng cũng không có vấn đề gì.

Tăng Thiên Hoa dùng ngữ khí người ở trên cao quen thuộc của ông nói. 

Dương Tử Mi biết ông thật lòng muốn giúp đỡ cả nhà mình sống tốt, nhưng mà kiểu ngữ khí này ít nhiều khiến cô không được thoải mái.

Nếu là kiếp trước, cô có thể gặp được ông như vậy nhất định sẽ vui vẻ mà nịnh bợ, mong ông ban cho mình một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng bây giờ, cô không cần thiết phải làm như vậy. Con đường của cô, cô có thể thoải mái mà đi. 

Dựa vào việc bố mẹ biết cô không thiếu tiền, cần tiền cũng rất dễ dàng nhưng vẫn kiên trì vất vả chăm chỉ làm việc, không muốn dựa vào cô, đó là tự trọng của họ.

Đương nhiên cũng sẽ không nhận sự giúp đỡ này của ông.

- Ông, cảm ơn ý tốt của ông! Hiện tại nhà cháu ở thành phố A sống rất tốt. 

Dương Tử Mi uyển chuyển cự tuyệt.

- Tốt cái gì mà tốt? Thành phố A xa xôi như vậy, ông muốn chăm sóc bọn cháu một chút cũng không được! Nhưng ở Quảng Nguyên lại khác, mấy đứa muốn thế nào cũng được hết. Nếu ông không biết đến mấy đứa thì đã đành, đằng này đã biết rồi thì không thể để mấy đứa sống vất vả vậy được.

Tăng Thiên Hoa ra vẻ đương nhiên nói. 

Dương Tử Mi bất đắc dĩ cười, người ta có lòng tốt như vậy mình cũng khó nói được gì, chỉ biết mím môi cười, cúi đầu uống trà ăn bánh.

- Nữu Nữu, lúc nãy cháu nói cùng thầy giáo đến Quảng Nguyên là thầy giáo gì vậy? Tuổi này của cháu không phải học cấp hai sao? Sắp thi đến nơi rồi sao còn chạy loạn khắp nơi vậy?

Tăng Thiên Hoa hỏi. 

- Người đó là thầy giáo dạy đồ cổ của cháu, thầy ấy bị ốm, cháu muốn chăm sóc thầy một chút. Cháu đúng là đang học cấp hai nhưng mà thành tích không có gì đáng lo cả, hơn nữa ngày nào cháu cũng nghiêm túc ôn tập, thi trung khảo nhất định có thể đạt kết quả tốt.

Dương Tử Mi giải thích.

- Cháu cũng học về đồ cổ à?! Thảo nào khí chất khác hẳn với người bình thường, có loại khí chất cổ điển… không tệ, không tệ! Nữu Nữu, hay là như thế này, chỗ nhỏ bé như thành phố A chất lượng giáo dục cũng không tốt lắm, cháu đến đây học trung học đi! Ta sẽ cho cháu vào học ở trung học Quảng Nguyên, đây là trường trung học trọng điểm của cả nước. Từ giáo viên đến thiết bị đều tốt nhất, rất nhiều người giàu có đều muốn cho con mình học ở đây, cháu đến học ở đây sẽ có lợi không ít dù cho học tập không theo kịp cũng không sao! Có thể ở trong này xây dựng một mạng lưới quan hệ, bạn học của cháu không phú thì quý, tương lai đều trở thành trụ cột nước nhà. Sau này cháu muốn làm việc gì, có những mối quan hệ như vậy, đi đến chỗ nào cũng dễ dàng. 

Tăng Thiên Hoa dùng lời thấm thía nói.

Dương Tử Mi giờ này mới hiểu được, vì sao con cháu nhà quan chức giàu có học hành kém hơn con cái nhà bình thường, mà lại luôn cố tình nhét vào trường trọng điểm đi học. Hoá ra không phải vì muốn học mà là để kết giao quan hệ với những bạn học giỏi giang, xây dựng mối quan hệ cho tương lại.

Xem ra mình thật ngây thơ! 

Bình luận

Truyện đang đọc