DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Cả đám nam sinh đưa cặp mắt vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ với Hoàng Nhất Phong khi Dương Tử Mi đi ngang qua mặt chúng và ung dung ngồi xuống bên cạnh Hoàng Nhất Phong.

Còn Hoàng Nhất Phong thì vô cùng hồi hộp. Cậu chỉ biết khoanh tay lên bàn, ngồi im, không dám nhúc nhích.

Trước đây, sở dĩ Hoàng Nhất Phong không có bạn cùng bàn là vì sĩ số lớp bị lẻ, nhưng nguyên nhân chính là vì cậu bị nặng mùi nên cả lớp không ai muốn ngồi cạnh. Thậm chí ngồi trước, sau, trái, phải gần bàn cậu cũng không ai muốn.

Bây giờ, Dương Tử Mi, một nữ sinh xinh xắn, thuần khiết như Tiểu Long Nữ, trên người còn thoang thoảng hương thơm nhẹ nhàng tự nhiên lại ngồi bên cạnh mình nên Hoàng Nhất Phong bắt đầu cảm thấy hết sức tự ti, không dám bắt chuyện với Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi vì luyện Đạo Khí Thuật nên ngũ quan vô cùng nhạy cảm. Thế nên, cô đương nhiên là ngửi thấy mùi hôi trên người Hoàng Nhất Phong. Tuy nhiên, cô không tỏ vẻ chê bai gì mà chỉ quay sang nhìn Hoàng Nhất Phong mỉm cười một cái nói:

- Chào cậu, rất vui vì chúng ta ngồi cùng bàn.

- Chào... chào... cậu...

Hoàng Nhất Phong lắp bắp chào Dương Tử Mi, sau đó lại hồi hộp nói tiếp:

- Tớ... tên Hoàng Nhất Phong.

- Còn tớ tên Dương Tử Mi, sau này nhờ cậu giúp đỡ.

Thấy Hoàng Nhất Phong, cậu bạn cùng bàn có vẻ mặt trung thực, thẳng thắn nhưng lại luôn lo lắng vì mùi hôi trên người mình nên Dương Tử Mi cũng cố gắng tỏ vẻ thân thiện, dễ gần hơn.

- Cùng... nhau tiến bộ.

Hoàng Nhất Phong hồi hộp đến nỗi mồ hôi tuôn ra như mưa.

Mồ hôi càng tuôn ra nhiều thì mùi hôi trên người cậu ta càng nồng nặc hơn và bắt đầu tỏa ra khắp nơi.

Mấy bạn học ngồi gần đó bắt đầu đưa tay lên bịt mũi.

Hoàng Nhất Phong lo lắng đưa mắt nhìn Dương Tử Mi, cậu sợ mùi hôi trên cơ thể mình dọa Dương Tử Mi chạy mất. Hoàng Nhất Phong cảm thấy rất áp lực.

Nhưng cậu phát hiện Dương Tử Mi vẫn mỉm cười với cậu chứ không tỏ vẻ chê bai gì. Cứ như là cô không ngửi thấy mùi gì cả.

Thật ra, lúc này, Dương Tử Mi đã dùng cách để bịt khứu giác của mình lại cho nên bất kể là mùi hôi hay mùi thơm thì cô cũng chẳng ngửi thấy gì.

Giáo viên chủ nhiệm Tần Khải Văn bắt đầu vào bài học.

Tần Khải Văn phụ trách môn Ngữ Văn.

Tiết học này đúng lúc học ngay bài thơ Quan Thư trong Kinh Thi:

Nữ sinh trong lớp phát hiện khi đọc bài thơ này, giọng của Tần Khải Văn vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng và truyền cảm. Ngoài ra, đám nam sinh trong lớp cũng răm rắp đọc theo, không những thế, cả đám còn len lén đưa mắt nhìn Dương Tử Mi và cố ý đọc lớn giọng hơn một chút như muốn thu hút sự chú ý của cô.

Nữ sinh trong lớp bắt đầu có chút ganh tỵ.

Đặc biệt là hoa khôi của lớp, Lâm Y Đình.

Lúc trước, hầu như các nam sinh trong lớp đều nhìn trộm cô. Nhưng bây giờ, người mà họ nhìn trộm không phải là cô nữa nên cô cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm. Nhưng cô cảm thấy điều xúc phạm nặng nề nhất chính là giáo viên chủ nhiệm Tần Khải Văn, người mà cô thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay hình như lại đang có tình cảm đặc biệt dành cho cô bạn mới chuyển trường đến kia. Cô phát hiện, Tần Khải Văn chốc chốc lại nhìn Dương Tử Mi bằng đôi mắt đầy tình cảm.

Lòng đố kỵ, ganh tỵ như một con rắn độc, dần dần cắn xé tim cô. Cô tức giận cắn môi mình mạnh đến nỗi suýt nữa thì chảy máu, trong lòng không ngừng mắng:

- Đồ con gái nhà quê chết tiệt, đồ con gái nhà quê chết tiệt.

Lần đầu tiên thấy không khí lớp học như thế này, Dương Tử Mi cũng cảm thấy vô cùng thú vị. Đây chính là điều mà kiếp trước cô chưa từng trải qua.

Chính vì thế cho nên mặc dù cô chỉ cần nhìn qua một lần là đã thuộc làu bài thơ đó đồng thời hoàn toàn hiểu ý nghĩa của nó nhưng cô vẫn chăm chú lắng nghe thầy giải thích.

Thấy Dương Tử Mi chăm chú nhìn mình bằng đôi mắt to, đen láy và vô cùng thu hút kia, Tần Khải Văn cũng giảng bài hết sức xuất thần. Tiết học của anh vừa sinh động vừa thú vị khiến cho người nghe cảm thấy muốn được học nữa, học mãi.

Bình luận

Truyện đang đọc