DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Dựa vào lời của sư phụ, loại mộ cục này bởi vì cực kì âm độc, cay nghiệt, nên không có tài liệu lưu truyền lại.

Hơn nữa, loại bố cục âm độc này giống như là con dao hai lưỡi. Bản thân người tạo ra bố cục này, cũng phải chịu nguyên khí phản phệ nhất định.

Công lực nếu không đủ, nỗi thống khổ phải chịu, có khả năng sẽ gấp đôi người bị hại. 

Không có ai ngốc đến mức lấy mạng ra làm trò đùa, trừ phi là ôm lòng căm thù, hoặc là tự cho rằng công lực của mình rất cao, không sợ phản phệ.

Cho nên, loại bố cục này chỉ còn lưu truyền khái quát bề ngoài. Bố pháp chân chính rốt cuộc như thế nào, không ai biết.

Chẳng lẽ mình lại gặp mộ cục thiên cổ trong truyền thuyết? 

Nếu sư phụ tỉnh lại, có thể nhìn thấy bố cục này, sẽ tò mò và vui mừng biết bao?

Nghĩ đến sự phụ, lòng cô lại đau.

Cô dùng thiên nhãn quan sát cẩn thận bề mặt nơi này. 

Phát hiện một phần khí tức hỏa diễm phía trên thôn Hoàng đến từ đây, nó cùng bốn luồng khí còn lại liên kết một chỗ.

Chẳng lẽ nguyên nhân thôn Hoàng hạn hán chính là từ Hoả Diễm cục này?

- Nữu Nữu, sao rồi? 

Hoàng Anh Kỳ nhìn thấy cô dường như có phát hiện gì đó đi quanh tấm gỗ, bèn tiến lên nghi hoặc hỏi:

- Có phải là phát hiện được gì rồi không? Ở đây rõ ràng không có đồ gì cháy được, sao lại đột nhiên lại bốc lửa?

- Cậu, cậu đừng đụng đến phiến đá! Minh Hoả và lửa bình thường không giống nhau. - Dương Tử Mi thấy Hoàng Anh Kỳ tò mò muốn chạm tay vào phiến đá kia, vội vã ngăn cản. 

Hoàng Anh Kỳ vội vàng rút tay lại.

- Cậu, cậu có từng nghe qua, bên dưới chỗ này có một ngôi mộ chưa? - Dương Tử Mi hỏi.

Hoàng Anh Kỳ lắc đầu: 

- Từ lúc cậu có trí nhớ đến giờ, chỗ này vẫn như vậy, không có một ngọn cỏ, kiến cũng không có một con, người trong thôn đều nói nơi này là tử địa.

- Những chỗ khác trong thôn hẳn là cũng có tử địa như thế này chứ? - Dương Tử Mi lại hỏi tiếp.

- Ừ, còn có bốn chỗ nữa. Một chỗ ở sườn Thanh Nham, một chỗ ở Hoàng Lĩnh, một chỗ ở Hạ Cổ Oa, một chỗ ở Thượng Đảo Điền, chỗ còn lại là ở đây. - Hoàng Anh Kỳ gật đầu. 

Ở kiếp trước, lúc Dương Tử Mi sáu tuổi có ở thôn Hoàng một thời gian. Cô thường xuyên bị mợ hai bắt đi đốn củi, cắt cỏ..., nên cô khá quen thuộc với địa hình ở đây.

- Ở kiếp trước, nơi này hình như không có tử địa như cậu họ nói.

- Bốn chỗ khác, mình cũng biết đại khái vị trí. 

- Chẳng lẽ bốn chỗ còn lại kia cũng đều bố trí Hoả Diễm cục?

Dương Tử Mi suy nghĩ.

- Cậu họ, ngôi nhà cao nhất trong thôn là của nhà ai? Cháu muốn lên mái nhà quan sát địa hình. 

Dương Tử Mi cảm giác năm chỗ này đã kết hợp tạo thành một Hoả Diễm cục lớn ở thôn Hoàng, chắc chắn có liên hệ gì đó với nhau.

- Cái này, căn nhà cao nhất, chính là nhà cậu cả cháu. - Hoàng Anh Kỳ rụt rè trả lời.

- Nhà cậu cả? - Nghĩ đến kiếp trước cậu cả vô tình với mình, không khỏi nhíu nhíu mày. 

Nhưng đưa mắt nhìn, toàn thôn chỉ có nhà cậu cả cao nhất. Khoảng năm tầng, chắc là làm cho mỗi đứa con một tầng.

Hơn nữa căn nhà còn nằm ở vị trí tương đối cao, đứng trên mái nhà đó, thực sự là vị trí tốt nhất để quan sát được toàn thôn.

Cho dù rất không muốn bước vào nhà của ông ta, nhưng vẫn phải đi một chuyến. 

Hoàng Anh Kỳ đưa Dương Tử Mi đến nhà cậu cả Hoàng Lợi.

Vừa đến cửa, đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh châm chọc khiêu khích của mợ cả:

- Ái chà chà, tôi nói Tú Lệ này, năm năm không về nhà mẹ đẻ, vừa về là mang bánh mì... Mấy cái đồ rẻ tiền này làm quà cho chúng tôi, có phải là làm người thành phố rồi, thì coi thường họ hàng nhà quê bọn tôi không? 

Bình luận

Truyện đang đọc