DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Lúc này Long Trục Thiên lại có phản ứng.

Anh kìm chế bản thân, hơi đẩy cô ra, đôi mắt nóng bỏng nhìn cô, giọng nói hơi khàn gọi tên cô:

- Mi Mi... 

- Vâng.

Dương Tử Mi đáp lại bằng giọng mũi.

- Thật muốn em nhanh chóng được mười tám tuổi! 

Dương Tử Mi trào nước mắt:

- Em cũng muốn vậy!

- Còn đến ba năm nữa, thật là lâu quá! 

Long Trục Thiên vô cùng đau thương!

Dương Tử Mi càng muốn khóc.

Thật sự là quá lâu! 

Nếu bọn họ có được cỗ máy thời gian thì thật tốt, cô và Long Trục Thiên sẽ xuyên việt đến năm cô mười tám tuổi, không cần phải đè nén bản thân nữa.

Trời ạ!

Có thể ban cho tôi một cỗ máy thời gian không?

Trong lòng cô hét lớn.

Không ngờ, trong không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, hình như cô nghe được một giọng nói:

- Cô nghĩ thật là hay! 

Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trên trời không một gợn mây.

- Có phải vừa rồi có tiếng sấm không? 

Cô không nhịn được hỏi Long Trục Thiên.

- Không nghe thấy.

Long Trục Thiên khó hiểu trả lời, không biết tại sao đột nhiên cô lại hỏi vậy. 

- Tiểu Thiên, em có nghe thấy không?

Dương Tử Mi không tin đó chỉ là ảo giác của mình, quay sang hỏi Tiểu Thiên.

- Em không nghe thấy cái gì hết. 

Tiểu Thiên che mắt nói:

- Chỉ nghe thấy tiếng tim đập của anh và chị thôi.

Dương Tử Mi nghệch mặt. 

Vậy thì, chắc là cô bị ảo giác thôi.

Bởi vì trời đã sáng, trên đường cũng nhiều xe hơn, tro bụi bay mù mịt, một số tài xế xấu tính đi ngang qua họ, cố ý nhấn còi xe làm ồn.

- Chúng ta về thôi! 

Long Trục Thiên ôm lấy eo cô.

- Vâng.

Dương Tử Mi gật đầu, mở cửa xe ngồi vào trong. 

Lúc này Long Trục Thiên mới phát hiện thiếu đi Tuyết Hồ, hỏi:

- Con hồ ly kia đâu? Đi lạc đường rồi à?

- Đi rồi! 

Vừa nhắc đến Tuyết Hồ, ánh mắt Dương Tử Mi lại ảm đạm.

- Khi về anh sẽ mua cho em mấy con chó nhỏ để em nuôi.

Vừa nghe thấy Tuyết Hồ đã đi, trên mặt Long Trục Thiên ra vẻ vui sướng: 

- Mấy con chó nhỏ đáng yêu hơn con hồ ly kia nhiều.

Dương Tử Mi đổ mồ hôi.

Nếu Tuyết Hồ nghe được những lời này, nhất định sẽ xù lông. 

- Lần này tham gia hội đấu giá có thu hoạch gì không?

Long Trục Thiên nghiêng đầu nhìn cái túi trong tay cô, cho rằng túi đồ đó là đồ mua được từ hội đấu giá.

- Đúng rồi, em tìm được thẻ bài gỗ đào của anh, không ngờ nó lại xuất hiện ở hội đấu giá, thật là thần kỳ. 

Dương Tử Mi lấy thẻ bài gỗ đào từ trong túi ra.

Long Trục Thiên mở to hai mắt:

- Làm sao có thể? Anh làm mất ở Châu Phi mà! 

- Theo lý thuyết thì không có khả năng tìm được, vậy mà lại tìm được, chỉ có thể giải thích là trời định nó thuộc về anh.

Dương Tử Mi kéo anh lại gần, đeo thẻ bài gỗ đào lên cổ anh.

Sau khi thẻ bài gỗ đào đeo lên cổ Long Trục Thiên, trên thẻ bài lóe lên một tia sáng đỏ. 

Thẻ bài gỗ đào trên cổ Dương Tử Mi cũng lóe lên một tia sáng màu xanh, đáp lại nhau.

Mọi việc chỉ xảy ra trong chốc lát rồi biến mất.

Hai người nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc và vui mừng. 

Cùng lúc đó, thẻ bài gỗ đào trên cổ Mẫn Cương cũng lóe lên, mang theo sự rung động hưng phấn.

- Đúng rồi, em còn đấu giá được bảo kiếm Can Tương và Mạc Tà!

Dương Tử Mi mở túi đựng hộp gỗ để kiếm cổ. 

Nhìn thấy hai thanh kiếm màu đỏ thẫm và hồng nhạt nằm trong hộp gỗ, đáy mắt Long Trục Thiên lóe lên sự kích động cuồng nhiệt.

Người đàn ông nào mà không yêu thích vũ khí lạnh, tôn sùng tinh thần thượng võ, Long Trục Thiên cũng không ngoại lệ.

Bình luận

Truyện đang đọc