DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Mọi việc xong xuôi, em nhất định sẽ nhanh chóng trở về. Anh hãy ngoan ngoãn ở nhà đợi em được không?

Thấy khuôn mặt anh hiện lên sự lo lắng rối rắm, Dương Tử Mi cho rằng anh không nỡ rời xa mình. Dù sao hai người vẫn thường xuyên ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, lần này vừa mới gặp nhau, mà mình lại phải đi đến một nơi khác.

Cô chỉ đành coi hết thảy là do vận mệnh bi đát của thầy tướng mà thôi. 

Long Trục Thiên nhìn khuôn mặt chờ mong của cô, muốn nói tình hình thật sự cho cô lại không nói nên lời, chỉ đành gật đầu.

- Ngoan... yêu anh!

Dương Tử Mi chủ động hôn lên mi tâm đang nhíu chặt của anh. 

Đôi môi ấm áp giống như lông vũ nhẹ nhàng ấn lên trán anh, khiến anh ngứa ngứa, thân thể sinh ra phản ứng, khát vọng tăng cao.

Anh kéo cô qua, để cô nằm trên người mình, ôm lấy eo cô, hơi thở dồn dập.

Dương Tử Mi phát hiện khác thường, âm thầm thở dài một hơi, lẳng lặng nằm trên lồng ngực anh, nghe tiếng hít thở dần khắc chế để bình tĩnh trở lại của anh. 

- Đứng dậy thôi!

Long Trục Thiên không nỡ thả cô:

- Đi nhanh về nhanh, anh chờ em. 

- Vâng!

Dương Tử Mi trả lời xong liền từ nhuyễn tháp đi xuống, đến bên bên sư phụ kiểm tra mạch đập, đồng tử, thấy không có gì khác thường bèn dùng ngân châm đưa chút nguyên khí vào cơ thể ông.

Lúc trước cô chiêu hồn sư phụ bị trọng thương, hiện giờ bên ngoài thoạt nhìn không có vấn đề gì. Nhưng cô biết nguyên khí của mình đã hao tổn rất nhiều, giảm mất một nửa công lực so với bình thường. 

Vì vậy, cô chỉ có thể miễn cưỡng đưa chút nguyên khí vào cơ thể sư phụ, bảo vệ tâm mạch, chủ yếu vẫn dựa vào dược liệu trân quý mà Tuyết Hồ để lại để giữ lại nguyên khí.

- Sư phụ!

Cô ngồi ở bên giường, nắm đôi tay hơi lạnh của sư phụ: 

- Nữu Nữu phải ra ngoài một hôm, không thể làm bạn bên cạnh người, thật xin lỗi.

Sư phụ không đáp lại, mà con mèo một bên lại meo một tiếng, như là thay sư phụ trả lời cô.

- Tiểu Hắc, vất vả mày, tao không ở đây, nếu sư phụ có chuyện gì, mày gọi Trục Thiên nhé. 

Dương Tử Mi sờ sờ đầu nó:

- Cám ơn mày giúp tao trông coi sư phụ một tấc không rời.

- Meo meo... 

Tiểu Hắc kêu một tiếng với cô, rồi lại cuộn người, giả vờ ngủ bên người Ngọc Thanh.

Dương Tử Mi thật sự không hiểu con mèo tinh này, cũng không biết rốt cuộc nó có hiểu tiếng người không nữa.

Để đề phòng Sadako làm ra chuyện gì đó, Dương Tử Mi quyết định lần này ra ngoài sẽ mang theo Sadako đi cùng. 

Lần trước lúc mình không ở đây, chỉ có Sadako và sư phụ, kết quả đột nhiên lại bảo sư phụ mất tích.

Lam Nha Nha thấy Sadako cũng không ở nhà, cô vốn có chút sợ hãi Long Trục Thiên, nên định về nhà đợi đến khi nhóm người Dương Tử Mi quay lại. Nhưng Tiểu Thiên vẫn cần được chăm sóc, nên cô quyết định ở lại.

Dương Tử Mi bảo Long Trục Thiên đưa chiếc Hummer cho cô lái. 

- Em chắc là mình biết lái xe?

Long Trục Thiên nhìn cô hỏi.

- Vâng, lần trước em đã học lái xe rồi, em cũng chuẩn bị mua một chiếc xe để lái nữa cơ. 

Dương Tử Mi gật gật đầu.

- Anh tặng em.

Long trục Thiên nói: 

- Đợi một thời gian nữa anh sẽ đặt một chiếc Hummer ở Mỹ cho em.

Hai mắt Dương Tử Mi sáng lên, gật đầu.

Đồ mà Long Trục Thiên tặng cho cô, cô không việc gì phải kiêu ngạo không nhận. 

Lại nghĩ đến lời của La Anh Hào từng nói, anh ta sẽ bảo với Tưởng Tử Lương đưa cho cô dùng một chiếc Land Rover quân dụng siêu cấp.

Đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, chắc La Anh Hào đã quên rồi.

Dương Tử Mi ngồi trên chiếc Hummer của Long Trục Thiên, phát hiện lái xe này tiện hơn so với chiếc xe của La Anh Hào. Nó giống như một con ngựa hoang kiêu ngạo bất tuân chạy trên đường, khiến người ta có cảm giác với tốc độ không nói nên lời. 

Không biết có phải là lần đầu được Dương Tử Mi đưa ra ngoài không, mà Sadako có vẻ hưng phấn hơn so với bình thường, nói cũng nhiều hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc