DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Người dám dùng một tỷ để mua một đồ vật thì trên đời này cũng chẳng có bao nhiêu người đâu, vậy có ai biết bà lão kia là ai không?

Tống Huyền nghi hoặc hỏi.

Dương Tử Mi lắc đầu. 

- Ngoại trừ phu nhân Sakurai thì không ai biết cả, nhưng mà phu nhân Sakurai cũng không chịu nói lai lịch của bà lão kia.

- Có thể tra bảng đăng kí tài sản ở hội trường đấu giá mà, không phải em vừa nói là em rất thân với chủ tịch An à? Ông ta là người chịu trách nhiệm tổ chức thì chắc là có thể giúp em đó!

Tống Huyền suy nghĩ một chút rồi nói. 

- Đúng ha, sao em lại không nghĩ tới cách này nhỉ? Người muốn tiến vào hội trường lúc đó đều phải đăng kí tài sản, nếu không thì không được vào.

Dương Tử Mi bất chợt kêu lên một tiếng rồi cô vội vàng gọi điện cho An Đông Dương.

- Tử Mi… 

An Đông Dương thấy cô chủ động gọi điện cho mình thì rất là vui sướng.

- An thiếu gia, tôi có chuyện muốn tìm bố cậu một chút, cậu có thể cho tôi số của ông ấy hay không?

Dương Tử Mi hỏi. 

Nghe nói cô muốn tìm bố mình, tâm tình đang phấn chấn bay bổng của An Đông Dương lập tức chìm xuống, sau đó cậu ta đọc số điện thoại của bố mình cho cô.

- Được rồi, cám ơn An thiếu nhé! Có gì chúng ta sẽ nói chuyện sau, tạm biệt!

Dương Tử Mi cúp điện thoại của An Đông Dương rồi gọi điện cho An Thạch. Ai ngờ, vừa mới bắt máy An Thạch đã đoán ra cô là ai. 

- Chú An, con có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết chú có thể giúp con một chút không ạ?

Dương Tử Mi biết chuyện muốn tìm hiểu tư liệu hội viên là trái pháp luật.

- Tiểu Mi, con còn khách khí với chú sao? Con đã cứu Đông Ny, bây giờ con cần gì thì chú sẽ tận lực giúp con. 

An Thạch hào sảng nói.

- Ha ha, cám ơn chú An! Con chỉ muốn biết tư liệu của bà lão mua viên kim cương “Ánh sao” kia thôi ạ! Không biết chú An có thể lén lộ ra một chút cho con biết hay không?

Dương Tử Mi ngượng ngùng hỏi. 

- Ai? Tiểu Mi à... cái này thì chú không giúp được rồi!

An Thạch thở dài.

- Thật ra bản thân chú cũng rất thắc mắc bà lão kia là ai, chú cũng từng lén xem bảng đăng kí nhưng trên đó lại không có bất kì tin tức nào. Ngay cả tài khoản ngân hàng cũng là tài khoản nặc danh. 

Trong lòng Dương Tử Mi trầm xuống. Xem ra bà lão kia là có chuẩn bị mà đến, bà ta không định cho người khác biết mình là ai, thật là kỳ quái.

Sau khi cúp điện thoại của An Thạch, Dương Tử Mi mới phát hiện Sadako đang ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh, ngửa đầu nhìn mây trắng trên trời mà ngẩn người, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây. Rốt cuộc là cô ấy đang nghĩ đến cái gì thế?

Dương Tử Mi chỉ hận mình không có thuật đọc tâm, nếu không cô có thể đọc hiểu nội tâm của Sadako rồi. Liên Y vươn móng vuốt lật bàn tay cô lại, viết vài chữ trên đó: “Tôi biết thuật đọc tâm” 

- Hả?

Dương Tử Mi kinh ngạc nhìn Liên Y.

- Thật à? 

Liên Y gật đầu, lại viết lên bàn tay cô: “Nhưng mà nó sẽ tiêu hao một lượng lớn nguyên khí, dưới tình huống bình thường thì tôi sẽ không làm.”

- Vậy giờ cậu biết tôi đang nghĩ gì không?

- Có, cô đang muốn biết Sadako đang suy nghĩ chuyện gì nhưng mà tôi nói cho cô biết luôn, cô ấy chẳng nghĩ gì cả… Chỉ đơn thuần là ngồi ngẩn người thôi. 

Chỉ đơn thuần là ngẩn người thôi à?

Dương Tử Mi hoài nghi là Liên Y đang lừa cô nên trắng mắt liếc nó một cái.

- Tên nhóc cậu mà dám lừa tôi, tôi sẽ đánh mông cậu đấy! 

“Tôi nói thật mà!” - Liên Y trả lời trên tay cô.

- Tống tiên sinh đang nhớ vợ con ông ấy, ông ấy muốn nhanh khỏe lại để còn trở về nhà.

- Được rồi, tôi tin cậu! 

Dương Tử Mi cũng không có lý do gì để hoài nghi Liên Y đang giả bộ hiểu biết cả. Trước giờ hiếm khi thấy Sadako ngẩn người như vậy, thế mà còn là không hề nghĩ chuyện gì nữa, thật là lạ lùng.

Bình luận

Truyện đang đọc