DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Mục đích tham gia buổi triển lãm đồ cổ lần này của Tống Huyền và Dương Tử Mi không phải là để xã giao kết bạn, mà thật sự là đến để xem đồ cổ.

Bởi vậy nên bọn họ nhanh chóng thoát ra khỏi cuộc dò hỏi, đi vào khu triển lãm đồ cổ.

Lần này Tống Huyền cũng đưa tới năm món đồ cổ, nhưng tất cả đều khá bình thường, trong đó có hai món là do anh mua lại từ Dương Tử Mi. 

Những món đồ cổ trên quầy triển lãm không có món nào là tuyệt phẩm, bởi vậy nên Dương Tử Mi chỉ ngắm một lúc là hứng thú đã bay mất.

Nhưng đối với người say mê đồ cổ như Tống Huyền thì mỗi một món ở đây đều đáng để cho anh giám định tỉ mỉ và nghiên cứu thưởng thức.

Khi anh trông thấy Dương Tử Mi và Lâm Thanh Mai đã hết kiên nhẫn, anh liền tìm một chỗ cho hai người ngồi nghỉ ngơi. 

- Thầy Tống, buổi đấu giá đồ cổ lớn như vậy nhưng sao không có bảo bối gì đặc biệt thế?

Dương Tử Mi nhịn không được hỏi.

- Nghe nói lần này có mấy món rất thần bí, nhưng đang ở trong phòng đấu giá, chúng tôi sẽ lấy ra cho mọi người xem, sau đó thì bắt đầu đấu giá. Còn những món triển lãm này thì chỉ là vật thứ cấp. Ai thích món nào thì cứ báo giá lên, sau đó chờ đến cuối cùng xem món đồ đó sẽ thuộc về ai. 

Tống Huyền nhìn Dương Tử Mi hỏi:

- Em có thích món nào không?

Dương Tử Mi lắc đầu: 

- Không. Em không có nhiều tiền lắm, chờ mấy món thần bí xuất hiện rồi tính sau.

- Ừ.

Tống Huyền ra hiệu mời cô và Lâm Thanh Mai đi nghỉ ngơi. 

Dương Tử Mi kéo Lâm Thanh Mai đi nghỉ ngơi, cô trông thấy bên cạnh có hai cái ghế mây, vừa định ngồi xuống thì có người hét lên:

- Không được phép ngồi, đó là chỗ tôi muốn!

Dương Tử Mi ngước mắt lên nhìn, hóa ra lại là “ngọc nữ” ngây thơ Lam Lạc. 

- Ai tới trước thì được quyền ngồi trước, đây không phải nhà cô, cái ghế này cũng không được ghi nó là của cô.

Dương Tử Mi lạnh lùng nói.

- Nhưng đây là chỗ tôi nhìn thấy trước!

Lam Lạc kéo La Anh Kình vẫn luôn không nói tiếng nào đến, ả chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng nói:

- La thiếu gia, người ta mệt mỏi quá rồi, người ta muốn ngồi chỗ đó. 

- Bên kia còn có phòng trống kìa.

La Anh Kình đưa mắt nhìn Dương Tử Mi, sau đó lại quay sang nhìn Lam Lạc nói.

- Em không thích! Người ta thích ngồi ở đây cơ, phong cảnh ở đây rất đẹp, ngồi ở đây thoải mái hơn. 

Lam Lạc kháng nghị.

- Tiểu Mi, chúng ta đi qua bên kia ngồi đi.

Lâm Thanh Mai từ trước đến nay đều là người không thích gây chuyện, hôm nay cô đã nhìn thấy hết mọi việc, cô cũng hiểu Lam Lạc đang tìm đủ mọi cách để gây hấn với Tử Mi, vì để tránh xảy ra xung đột không cần thiết, cô đành khuyên nhủ Dương Tử Mi. 

- Không!

Dương Tử Mi cũng quật cường kháng nghị.

Đối với người mình quan tâm, cô còn có thể nhường nhịn, nhưng đối với loại người luôn tìm đủ mọi cách để khiêu khích cô, cô sẽ không nhường nửa li. 

Huống chi cô cũng không biết tại sao Lam Lạc lại gây sự với cô, cô không phải là Phật tổ, không có lòng từ bi lớn lao như thế để nhường nhịn.

Cô kéo một cái ghế cho Lâm Thanh Mai, còn mình thì an vị ở trên chiếc ghế mà Lam Lạc nhìn trúng.

Lam Lạc tức giận tới mức dậm chân, chớp mắt hai cái rồi uất ức nói với La Anh Kình: 

- La thiếu gia, có phải anh không còn thích người ta nữa rồi không?

La Anh Kình vươn tay nhéo nhéo má ả:

- Tất nhiên là thích rồi. 

Đùa gì thế, hắn đã tốn bao nhiêu tiền đầu tư cho cô ta như vậy, còn chưa chính thức thu lại được, sao hắn có thể để cô ta bỏ đi chứ.

Không chơi được ngọc nữ ngây thơ này thì sao hắn có thể xứng với cái danh một trong tứ đại công tử ở thành phố B chứ?

Nhưng hắn cũng không phải là người không có mắt, dựa vào nhiều năm lăn lộn và kiến thức tích góp từ nhỏ tới giờ, trực giác nói cho hắn biết, Dương Tử Mi không phải là người hắn có thể đụng vào. 

Khi không biết rõ bối cảnh của Dương Tử Mi, hắn tuyệt đối sẽ không vì một con hát mà đắc tội với người không nên đắc tội.

Bình luận

Truyện đang đọc