DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Nhìn thấy em không?

Sau khi niệm chú tàng hình, Dương Tử Mi thấy La Anh Hào không có phản ứng gì lớn, liền giờ tay lên khua khua trước mặt anh đầy nghi hoặc.

- Nhìn thấy! 

La Anh Hào buồn bã nói.

- Shit, lại mất hiệu lực!

Thuật tàng hình tính ra giống như Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự, lúc có hiệu lực, lúc lại không có, khiến Dương Tử Mi cũng cảm thấy thật bất lực. 

Ấy thế mà ngay khi cô đang cảm thấy bất lực thì thuật ẩn thân đột nhiên phát tác dụng.

La Anh Hào thấy cô đột nhiên biến mất ngay trước mắt.

Anh đưa tay ra sờ cô, liền bị cô đánh cho một cái: 

- Cấm sờ lung tung, vô lễ!

- Em đừng nói như thế, chẳng mai để thiếu soái Tưởng nghe thấy thì anh sẽ chết mà không có đất chôn đấy.

La Anh Hào cảm thấy thú vị khi mà chỉ nghe được giọng nói chứ không thì thấy bóng dáng của Dương Tử Mi, toàn thân anh bỗng toát hết mồ hôi. 

- Ha ha.

Dương Tử Mi cười cười, đang định nói gì đó thì nhận được điện thoại từ sư phụ.

- Sư phụ, người bây giờ đang ở đâu? 

Dương Tử Mi hỏi đầy nghi hoặc.

- Nữu Nữu, ta hiện tại không thể đến thành phố B được.

Ngọc Thanh nói. 

- Tại sao?

- Ta đang ở ngôi nhà trên ngôi mộ mà lần trước con nói, ở đây xảy ra chuyện rồi, ta phải giúp xử lý, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.

- Ồ? Hiện tại xảy ra chuyện gì ạ? 

Lúc trước, Dương Tử Mi cũng phát hiện ra sát khi của ngôi nhà trở nên không bình thường, nhưng cô bận phải xử lý việc của Tống Huyền ở thành phố B nên cũng làm biếng làm việc nhàn rỗi.

Không ngờ rằng, sư phụ lại chạy đi quản việc không đâu.

Nơi đó oán khí rất nặng, nguyên khí giữa trời và đất đã hoàn toàn bị Âm Dương thuật làm cho hỗn loạn. 

Người chết hấp thụ âm khí, để từ đó đạt tới sự cân bằng âm dương, giống như việc đốt lửa trong lò, nếu thế lửa vừa phải thì vừa hay thích hợp, nhưng nếu mất đi sự cân bằng, giống như nước lửa đang lên thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Có lẽ lúc đó người chủ nhân kia không nghe theo lời khuyến cáo, không chuyển nhà hoặc động thổ quấy nhiễu các vong hồn, dẫn đến các vong hồn phẫn nộ không yên.

- Tất cả người nam trong gia đình này đều mất đi hồn hoặc phách. 

Ngọc Thanh nói.

Dương Tử Mi nghe xong, con mắt thu nhỏ lại, có một dự cảm không may, liền vội vàng nói:

- Sư phụ, người nhất định không được tự ý động thủ, con sẽ qua ngay bây giờ. 

- Con xong việc ở thành phố B rồi à?

Ngọc Thanh hỏi.

- Vâng ạ, Tưởng Tử Lương giải quyết xong rồi, Tống tiên sinh cũng được thả rồi, chắc không có chuyện gì nữa. 

Dương Tử Mi đáp.

- Ừm, vậy con qua đây đi, ta sợ năng lực bản thân chỉ có hạn, nhưng con có đem theo pháp khí gì không?

- Chỉ mang theo tháp sắt nhỏ. 

- Vậy cũng được, nhanh đến đây, ta đợi con, nếu để chậm trễ thêm một ngày thì cả một gia đình sẽ mất mạng.

Giọng Ngọc Thanh có phần nôn nóng.

- Vâng. 

Sau khi tắt máy, Dương Tử Mi hỏi La Anh Hào:

- Anh có chạy xe đến đây không?

- Có, đậu bên công viên Nhân Dân. 

La Anh Hào cảm giác như đang nói chuyện với một cái ảo ảnh, thấy là lạ.

- Hay là em hiện thân đi.

- Không biết, chỉ có thể đợi nó từ từ biến mất thôi. 

Dương Tử Mi bất đắc dĩ nói.

La Anh Hào nhún vai, mặt trở nên đầy kỳ vọng hỏi:

- Anh bái em làm bà tổ, em có thể dạy anh tàng hình không? 

Dương Tử Mi toát mồ hôi:

- Làm sư phụ của người khác em đã tự thấy mình già lắm rồi, giờ còn làm bà tổ? Em sợ em giảm thọ mất.

- Vậy em làm sư phụ của anh? Như vậy, anh có thể trở thành đồ đệ của thiếu soái Tưởng, về sau anh ấy sẽ không thể tùy tiện bắt nạt anh nữa. 

- Tạm thời không có tâm trạng thu nạp đồ đệ, hơn nữa không phải ai cũng học được thuật ẩn thân này, phải có linh lực mới học được, anh học cũng vô ích.

Dương Tử Mi cười nói:

- Điều quan trọng bây giờ là anh mau chóng trở em đến một nơi, em sẽ để anh xem em thực hiện đuổi ma như thế nào. 

- Em đúng là đồ mê tín phong kiến.

La Anh Hào toát mồ hôi.

Bình luận

Truyện đang đọc