DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

- Ôi, Chu tiểu thư, đã lâu không gặp! Tôi còn tưởng cô không còn hứng thú với cửa hàng đổ thạch này nữa rồi chứ.

Mộ Dung Vân Thanh thay đổi thành gương mặt của người làm ăn, nhiệt tình đón tiếp.

Chu Khiết Oánh rụt rè nhìn anh cười. 

- Mộ Dung tiên sinh nói đùa rồi! Chu Khiết Oánh tôi là đệ tử của Đổ Thần, sao có thể rời khỏi giới đổ thạch được!

- Đúng vậy, cô là tiểu Đổ Thần của phố đổ thạch chúng ta, cửa hàng hôm nay được đón tiếp cô thật là vinh dự cho kẻ hèn này, là may mắn lớn đó!

Mộ Dung Vân Thanh gật đầu nói. 

- Lần trước Chu tiểu thư lấy ra được một khối băng loại Tử La Lan, làm chấn động ánh mắt của phố đồ cổ chúng tôi. Khiến chúng tôi may mắn được thấy một khối phỉ thúy cực phẩm, đều nhờ phúc khí của Chu tiểu thư cả.

Một người khác ở cạnh nói.

Mấy người khác cũng lần lượt tán dương Chu Khiết Oánh hết mức, nói cô ta sẽ sớm trở thành Đổ Thần mới. 

Mộ Dung Vân Thanh nhìn về phía Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi chỉ dùng khuôn mặt thản nhiên nhìn Chu Khiết Oánh, ánh mắt không hề thay đổi, không hâm mộ cũng không xem thường chỉ như đang nhìn một người không quen biết.

Nếu muốn chọn ra một vị thần thế hệ mới, Mộ Dung Vân Thanh cảm thấy Dương Tử Mi phù hợp hơn ai hết. 

Cho dù là Chu Khiết Oánh từ nhỏ đã được học kỹ thuật đổ thạch với Đổ Thần, lại có tài năng nhất định nhưng với vận may kia thì không thể so sánh với Dương Tử Mi được.

Dương Tử Mi nhìn qua có vẻ không biết gì, nhưng đã hai lần tạo nên kỳ tích ở cửa hàng của anh.

Anh không cho rằng đó chỉ là vận may của cô. Cảm thấy cô không để lộ tài năng, giả heo ăn thịt hổ mà thôi. 

Bây giờ anh rất mong Dương Tử Mi nhanh chóng xử lý hai khối đá thô cô vừa chọn, anh tin nhất định có một khối khiến mọi người kinh ngạc.

Chu Khiết Oánh như có như không trò chuyện cùng người khác mấy câu, theo ánh mắt Mộ Dung Vân Thanh nhìn về phía Dương Tử Mi.

Không hiểu vì sao nhìn thấy Dương Tử Mi thì trong lòng cô ta có chút khó chịu. 

Đặc biệt là khi thấy ánh mắt Mộ Dung Vân Thanh thường xuyên nhìn về phía cô.

- Em gái kia là ai thế?

Ánh mắt Chu Khiết Oánh khiêu khích nhìn về phía Dương Tử Mi, lên tiếng hỏi Mộ Dung Vân Thanh. 

- Người nhà của ông Tăng, là bạn của tôi!

Mộ Dung Vân Thanh trả lời.

- Bạn anh? 

Ngữ khí Chu Khiết Oánh có chút dễ chịu.

- Cô ấy chỉ là một cô bé, sao có thể trở thành bạn anh được?

- Ha ha... Chu tiểu thư, kết bạn thì không cần quan tâm tuổi tác! 

Mộ Dung Vân Thanh nói:

- Nếu Chu tiểu thư đã đến đây thì nhanh đi chọn đá thô đi, đợi có thời gian rảnh chúng ta nói chuyện sau.

Nói xong, anh xoay người đi đón vị khách khác. 

Chu Khiết Oánh nhìn theo bóng anh, trong mắt có sự quyến luyến.

Dương Tử Mi thấy Chu Khiết Oánh đi về phía mình. Cô không muốn tự dưng trúng đạn... bị hiểu lầm là tình địch mà chuốc lấy phiền toái, nhanh chóng đi đến đứng bên cạnh Tăng Thiên Hoa.

Lúc này Tăng Thiên Hoa đang xem xét một khối đá thô lớn. 

Trên đá thô này có một lỗ hổng, lộ ra một ít màu màu xanh của phỉ thúy.

Nhưng trên mặt của khối phỉ thúy này có một vệt nấm mốc, giống như trên mặt mỹ nhân tự dưng có một nốt ruồi lớn, trở thành thảm hại.

- Ông cậu, vệt nấm mốc này có ảnh hưởng gì không? 

Dương Tử Mi khó hiểu hỏi Tăng Thiên Hoa.

- Nó có đáng để đổ không?

- Với màu xanh này mà nói, đây là phỉ thúy thuộc loại cao cấp, giá trị xa xỉ. Hỏng ở chỗ vết mốc này chiếm hơn nửa bề mặt rồi, sợ nó ảnh lan sâu đến bên trong khối phỉ thúy, khiến phỉ thuý tốt bị nấm ăn mất, đó là nấm mốc chết. Nhưng nếu nấm mốc này không ăn vào sâu thì có thể tách phần phỉ thuý tốt ra hoặc nấm mốc này hoà cùng ngọc thì đều đáng giá đổ. 

Tăng Thiên Hoa giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc