DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Tưởng Tử Lương một lần nữa gọi điện thoại hỏi tình hình của Tống Huyền đã được giải quyết hay chưa.

- Giải quyết xong rồi, nhưng em càng muốn biết người đứng sau bức màn này là ai, anh đã hỏi được chưa?

Dương Tử Mi hỏi 

- Lão Gia Cát Mộc nói rằng chỉ cần hắn nói ra là ngay lập tức sẽ trúng cổ độc mà chết.

Tưởng Tử Lương bất lực nói.

- Thế lực nhà Gia Cát tại Hoa Hạ cũng không phải dạng vừa, nếu anh làm căng quá thì cũng chính là ép ngài thị trưởng... 

Anh định nói ra: “cũng sẽ trúng độc mà chết”.

- Lại là cổ độc?

Dương Tử Mi nghĩ đến cái chết của Trương Hải Bằng, cau mày. 

Rốt cuộc thuật cổ độc là gì mà lợi hại đến vậy, có thể khống chế được sinh mạng con người?

Không chừng hắn sẽ dùng loại cổ thuật này đối phó với cô và những người cô quan tâm.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy ớn lạnh. 

Dựa vào tu vi hiện tại thì các loại độc thông thường không có tác dụng với cô, nhưng cô lo sợ hắn sẽ dùng để đối phó với người thân của cô.

Sau khi tắt điện thoại của Tưởng Tử Lương, tâm trạng của Dương Tử Mi thật nặng nề.

La Anh Hào thấy cô sau khi gọi điện thì gục đầu, bộ dạng ủ rũ, liền không nhịn được hỏi: 

- Thiếu soái Tưởng nói sao?

- Không có gì.

Dương Tử Mi bất lực nhìn tòa nhà cũ đối diện bên kia đường: 

- Có lẽ em đã đắc tội với không ít những người không nên đắc tội, hoặc là em huênh hoang quá khiến nhiều người khó chịu.

La Anh Hào nhìn khuôn mặt ảm đạm của cô an ủi:

- Nếu mà ở tuổi em anh có thể lợi hại như thế thì anh còn huênh hoang hơn nhiều. Trên đời này, người khác ghét em không liên quan gì đến việc em có huênh hoang hay không, em có năng lực lại giúp đỡ người khác, đương nhiên chúng muốn trừ khử em, còn nếu em không có năng lực, thì sẽ giống như con kiến bị người khác coi thường. Anh thấy rằng, em đừng nghĩ quá nhiều, làm cái mình nên làm là được. 

Dương Tử Mi ngước lên nhìn anh, đầu gật nhẹ.

- Thiếu tá La, đợi sư phụ em đến, anh tìm cơ hội đưa bọn em đi thăm ngôi nhà trước mặt đi.

Dương Tử Mi đột nhiên cảm thấy ngôi nhà trước mặt ngoài trận pháp cửu cung phi tinh, còn khiến cô có một cảm giác vô cùng kỳ lạ. 

- Được!

La Anh Hào gật đầu.

- Chỉ là không biết ông già đó có chịu gặp em hay không. 

- Không cần biết ông ta có muốn gặp hay không, em phải đi xem cấu tạo của ngôi nhà đó.

Dương Tử Mi nhìn ra đó, đột nhiên đồng tử co lại.

Có một người bước ra từ cánh cửa đó. 

Người đó mặc một bộ vest đen, khuôn mặt và dáng người đều bình thường.

Đây chằng phải là người cô đang tìm kiếm hay sao?

La Anh Hào cũng nhìn thấy. 

- Đó có phải là người mà em muốn anh tìm không?

- Hình như phải.

Dương Tử Mi nói xong lập tức đi theo người đó. 

La Anh Hào cũng theo sau.

Dương Tử Mi giữ khoảng cách vừa phải để quan sát hành động của tên mặc vest đen.

Cô kinh ngạc phát hiện, cách mà hắn đi bộ vô cùng kỳ quái, khoảng cách giữa các bước giống hệt nhau, gần như không sai lệch một phân nào, giống như là đang dùng thước đo vậy. 

Điều này thật ngoài sức tưởng tượng.

Dương Tử Mi tỉ mỉ quan sát, thấy lực bước của hắn chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, chứ không hề giống một một kẻ có công phu được luyện tập lợi hại. Điều kì lạ ở đây là mỗi bước đi của hắn, ngoài độ dài bước chân như nhau, thì lực bước cũng y hệt nhau.

Khi nhìn lên trên, thì cả thân hình và biên độ vung tay cũng đều nhịp nhàng y hệt như người máy. 

- Chị, hắn ta không hề có hơi thở của sự sống.

Tiểu Thiên la lên.

Bình luận

Truyện đang đọc