DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Ngọc Chân Tử xem xét toàn bộ ngôi nhà một lần, sau đó không hề khách khí nói với Dương Tử Mi:

- Tiểu sư điệt, sư thúc đây không có nhà để về, con thu nhận ta đi.

- Được. 

Dương Tử Mi sảng khoái đồng ý.

Tuy đạo hạnh Ngọc Chân Tử không cao, nhưng chung quy cũng là người tu luyện, có thể ở lại nơi này.

Dù sao cô ở đây một mình cũng rất buồn chán. 

- Hehe, tiểu sư điệt quả nhiên hiểu lòng ta.

Ngọc Chân Tử rất vừa lòng, nắm lấy tay áo Ngọc Thanh:

- Sư huynh, huynh cũng ở lại đây đi, có được không? Nơi này tốt hơn trên núi, đi ra phố xá sầm uất, đi vào là u cốc, càng thích hợp cho huynh tu luyện. 

- Phải đó, sư phụ, người cũng ở lại đây đi, lần trước người đã đồng ý với con rồi, người không được đổi ý.

Dương Tử Mi cũng nhân cơ hội ôm tay Ngọc Thanh làm nũng:

- Sư thúc đã nói rồi, sát khí của con gần đây hơi nặng, nếu không có người xem chừng sợ rằng sẽ phạm phải sát nghiệp. 

Ngọc Thanh thở dài:

- Được rồi, nhưng sư phụ phải trở về xử lý xong Tụ Hồn Kính đã, kẻo lũ quỷ hồn lại ra ngoài gây hại cho nhân gian.

- Xử lý quỷ hồn trong Tụ Hồn Kính? Xử lý thế nào ạ? 

Dương Tử Mi hỏi.

- Đầu tiên bỏ phong ấn, triệu hồi chúng ra ngoài rồi siêu độ.

Dương Tử Mi suy nghĩ, hơi nhíu mày nói: 

- Con cũng muốn đến xem xem Tụ Hồn Kính thần kỳ đến mức nào. Nhưng mà, sư phụ, nó đã tồn tại vài nghìn năm, bên trong nhất định có không ít vong hồn, có thể chúng đã biến thành ác quỷ nghìn năm. Sư phụ, người thả chúng ra ngoài rồi liệu có siêu độ được không?

- Đúng đó, sư huynh, hơn một năm nay, số quỷ hồn đệ thu vào trong này có hơn cả nghìn con, mà trước kia có bao nhiêu, oán khí lớn như thế nào, chúng ta không biết hết được đâu.

Ngọc Chân Tử nhìn Ngọc Thanh nói: 

- Tốt nhất là đừng nên đụng vào chúng nó.

Ngọc Thanh cúi đầu trầm mặc một lúc, rồi ngẩng đầu kiên định nói:

- Cho dù có phải hy sinh bộ xương già này, ta cũng phải siêu độ cho tất cả chúng nó. Nếu không, một khi để cho kẻ có ý xấu khống chế, đó chính là đại họa nhân gian. 

- Sư phụ, ý người là gì ạ?

Dương Tử Mi khó hiểu hỏi.

- Tụ Hồn Kính kia, bên ngoài nhìn có thể thu phục quỷ hồn, trên thực tế nó là vu kính, tích thành oán khí cực lớn qua việc ngưng tụ vong hồn ở bên trong, sau đó có thể gọi nó ra ngoài làm việc. 

Ngọc Thanh lo lắng nói.

- Giống như quỷ binh?

Dương Tử Mi nghe vậy cũng thấy kinh hãi. 

Ngọc Chân Tử càng sợ hơn, đến nỗi mặt như màu đất, thì thào nói:

- Vậy... Vậy nên làm sao đây? Không thể trực tiếp hủy gương à?

- Có thể hủy gương, nhưng một khi hủy gương, oan hồn vong linh bên trong sẽ không còn gì trói buộc nữa, có thể tự do ra ngoài gây họa cho nhân gian. 

Ngọc Thanh nói.

- Sư phụ, con cùng người về núi.

Nghe thấy hủy Tụ Hồn Kính kia có hậu quả nghiêm trọng như vậy, Dương Tử Mi đương nhiên không thể nào để sư phụ một mình đối mặt được, pháp lực của cô còn cao hơn sư phụ, hơn nữa còn có tháp sắt nhỏ hỗ trợ. 

- Tiểu sư điệt, con có thể đối phó với Tụ Hồn Kính sao?

Ngọc Chân Tử ở một bên nói:

- Đừng quên bên trong thân thể con còn có một quỷ hồn. 

Nội tâm Dương Tử Mi trầm xuống.

Đúng vậy, Tụ Hồn Kính kia giống như khắc tinh trời sinh của cô vậy.

Lỡ may không cẩn thận, vong hồn trên người mình sẽ bị thu vào mất. 

Cô không biết, cô có cùng vong hồn kiếp trước cùng sống cùng chết hay không.

- Tử Mi không đến gần gương được, vậy thì ở một bên hỗ trợ siêu độ vong hồn đi. Ở mặt này, Tử Mi còn làm tốt hơn ta.

Ngọc Thanh nói. 

- Vậy được, đệ cũng không tin ba người chúng ta không đối phó nổi vài cái vong hồn.

Ngọc Chân Tử chống nạnh nói.

Dương Tử Mi gật đầu, trong lòng không hiểu vì sao thấy hơi bất an. 

Bình luận

Truyện đang đọc