DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Dương Tử Mi gật đầu, cô lấy tháp sắt nhỏ ra.

Tháp sắt nhỏ quả nhiên là dụng cụ siêu cấp hấp thu vạn độc, thi độc đã phát tán quanh chỗ đó nhanh chóng bị nó hút sạch sẽ, thu hết vào trong bụng tháp.

Ngọc Chân Tử lấy ra chu sa từ trong túi dụng cụ, lại dán lên vài đạo phù chú, lấy ra gậy dẫn thi, trong miệng ông ấy đang lẩm bẩm pháp quyết. 

Quả nhiên cương thi kia lập tức nghe lệnh, bắt đầu bật dậy, máy móc nhảy theo bước chân của Ngọc Chân Tử.

Ngọc Thanh dùng một cái túi ni lon lớn gói chặt cánh tay đang nằm trên sân, sau đó mới cùng đồ đệ đã dùng tháp sắt nhỏ thanh lọc sạch sẽ thi độc ở chỗ này đuổi theo phía sau Ngọc Chân Tử.

Bọn họ đi đến một thâm cốc tương đối hoang vu... 

Ngọc Thanh kêu Dương Tử Mi đốt Tam Muội Chân Hỏa lên, thiêu đốt sạch sẽ thứ kia rồi lại dùng tháp sắt nhỏ hút khí độc...

...

Trời đã sáng! 

Mặt trời lười biếng đi ra từ phía Đông, chiếu sáng toàn bộ lãnh thổ.

Sau khi đám người Dương Tử Mi xử lí xong xuôi mọi thứ thì quay trở lại thôn Nhạc gia, kể lại hết chuyện thi biến, hơn nữa còn dặn dò những người kia để bọn họ đi nhắc nhở thôn dân sau này không nên chôn thi thể ở chỗ đất dưỡng thi kia nữa.

Đám người Nhạc Thanh rất kinh hãi chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng họ cũng rất cảm kích và vô cùng tin tưởng lời của ba người Dương Tử Mi. 

Ngọc Thanh chào tạm biệt một nhà Nhạc gia, chuẩn bị dẫn Dương Tử Mi đến miếu nhỏ đổ nát kế bên núi ở vài ngày, ông định đi thu gom du hồn trốn thoát từ Tụ Hồn Kính.

Vừa nghe thấy Dương Tử Mi tạm biệt thì Nhạc Thiên Thiên không chịu.

Cậu bé chu miệng nhỏ, kéo góc áo Dương Tử Mi không chịu buông: 

- Chị ơi, chị đừng đi được không ạ? Ở nhà em luôn được không?

Dương Tử Mi duỗi tay xoa đầu cậu nhóc, cười nói:

- Chị chỉ là khách ở một ngày thôi, không thể ở lại lâu hơn được đâu! Hơn nữa chị còn có chuyện phải làm nữa. Thiên Thiên là đứa bé ngoan, ở nhà phải biết nghe lời nha! 

Nhạc Thiên Thiên nhày đôi mắt to hỏi:

- Chị ơi, chị đi bắt quỷ với lão thần tiên phải không ạ? Nếu vậy chị dẫn em theo được không? Em cũng muốn làm Tôn Ngộ Không để đi bắt quỷ!

- Ha ha, Thiên Thiên còn nhỏ mà! 

Dương Tử Mi cười nói.

- Đợi Thiên Thiên lớn thêm chút nhé!

- Cũng được ạ! Đợi Thiên Thiên trưởng thành thì sẽ đi tìm chị, từ giờ tới lúc đó chị không được quên Thiên Thiên nha! 

Nhạc Thiên Thiên vươn ngón tay nhỏ ra muốn ngoéo tay với Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi móc ngón tay vào ngón út của cậu bé.

- Ngoéo tay xong rồi, trăm năm không được nuốt lời nha! 

Dương Tử Mi đột nhiên nhớ lại hình ảnh ngày đó cô ngoéo tay hứa hẹn với Long Trục Thiên, trên mặt dâng lên chút ngọt ngào.

Ba người Ngọc Thanh mới vừa bước ra khỏi cửa thì ông nội của Nhạc Thiên Thiên - Nhạc Phong lên tiếng gọi lại:

- Đạo trưởng đợi đã! 

Ngọc Thanh dừng bước, nghi hoặc quay đầu lại.

Trong tay Nhạc Phong cầm một chiếc hộp tinh xảo rất nhỏ.

Nhìn hình dáng bên ngoài thì hình như là do Nhật Bản sản xuất. 

- Đạo trưởng, đây là do cha tôi để lại, không biết có liên quan gì tới người hạ vu thuật lần này không nên tôi đưa cho ông xem xét thử.

Nhạc Phong giải thích.

Ngọc Thanh nhận chiếc hộp nhỏ để quan sát, ông phát hiện dưới đáy hộp có hình ngôi sao năm cánh, mở ra nhìn vào trong thì thấy bên trong trống rỗng. 

- Lúc đầu chiếc hộp này đựng gì vậy?

Ngọc Thanh hỏi.

Nhạc Phong lắc đầu: 

- Khi cha tôi còn sống, tôi thấy ông ấy vô cùng nâng niu chiếc hộp này, thường hay lấy ra ngắm. Tôi cũng không biết bên trong hộp đựng thứ gì, nhưng sau khi ông ấy mất, tôi hiếu kỳ mở ra xem thì thấy bên trong trống rỗng thế này. Không biết là như thế nào, hôm nay tôi nghĩ mộ phần của cha tôi bị người Nhật Bản hạ vu thuật có khả năng không chỉ là để trả thù mà còn là do nguyên nhân nào khác nữa, nên tôi hi vọng đạo trưởng có thể hỗ trợ làm rõ chuyện này.

Hai mắt Ngọc Thanh hơi trầm trầm, ông gật đầu:

- Được! 

- Vậy thì cám ơn ông!

Nhạc Phong như là đã trút được gánh nặng.

Ba người Ngọc Thanh lại lên đường. 

- Sư phụ, người cho con nhìn một chút đi!

Dương Tử Mi thấy trên chiếc hộp này có vật khí nhàn nhạt nên cô tò mò muốn xem thử.

Bình luận

Truyện đang đọc