DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Tuy Dương Tử Mi là bạn cùng lớp của Hạ Muội, tuổi cũng còn nhỏ, theo lẽ thì Hạ Quốc Huy cũng không cần đích thân tiếp đãi. Nhưng Hạ Quốc Huy vẫn nhiệt tình pha trà cho cô, cũng không quên hỏi thăm nhà cô ở đâu, cha mẹ làm gì.

Dương Tử Mi cũng không ngần ngại nói mình ở quê lên, cha là giáo viên tiểu học còn mẹ thì ở nhà nội trợ, không có việc làm.

Nghe nói cô xuất thân từ một gia đình bình thường, người giàu có như Hạ Quốc Huy không những không tỏ thái độ khinh khi gì mà ngược lại còn rất thân thiện và lịch sự. Hạ Quốc Huy cũng nhiệt tình cho biết công ty ông hiện đang cần tuyển thêm nhân viên, có thể tuyển mẹ cô vào làm. Công việc đó tuy lương không cao nhưng cũng khá thoải mái và nhẹ nhàng.

Cũng chính vì thái độ thành khẩn và luôn lịch sự đối đãi với tất cả mọi người mà Dương Tử Mi không nỡ để ông phải chịu sự dày vò, đả kích, thậm chí phu thê ly tán do cây dương kia mang lại.

- Chú Hạ à, không biết chú có tin phong thủy không?

Dương Tử Mi nhìn Hạ Quốc Huy hỏi. Cô phát hiện nhà họ Hạ và nhà Dương Đức Kiệt hoàn toàn khác nhau. Cách bày trí trong nhà họ Hạ không chú trọng phong thủy cho lắm, hoàn toàn theo phong cách thích sao thì làm vậy. Tuy nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng gì bởi vì thế giới này vốn cũng tồn tại nhiều thứ không hợp lý nhưng cuối cùng cũng trở nên hợp lý. Chỉ là, tất cả mọi việc xảy ra cho nhà họ Hạ kia đều bắt nguồn từ cây dương nọ.

- Ha ha, sao con lại hỏi chú như vậy? Trước nay, đối với phong thủy, chú luôn quan niệm rằng nếu tin thì có, không tin thì không. Cho nên bình thường chú cũng không chú trọng lắm nhưng vẫn sống tốt sống khỏe đấy thôi.

Hạ Quốc Huy cười nói tiếp:

- Chẳng lẽ con có hứng thú với phong thủy? Phong thủy là một lĩnh vực vô cùng bác học và tinh thâm đấy.

- Dạ, con cũng chỉ có chút hứng thú thôi ạ. Con đã theo một vị đạo trưởng học và nghiên cứu phong thủy cũng hơn mười năm rồi nên cũng biết chút chút gọi là thôi ạ.

Dương Tử Mi thành thật nói.

- Ha ha, thật không ngờ đấy. Vậy con xem thử phong thủy nhà chú thế nào?

Hạ Quốc Huy qua quít nói.

- Chú à, chúng ta tạm không nói đến vấn đề này. Có phải gần đây mọi việc đều trở nên khó khăn với chú đúng không ạ? Hơn nữa, chú còn vừa mới vuột mất một mối làm ăn lớn trị giá bạc triệu nữa đúng không ạ?

Dương Tử Mi không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề chính.

- Ơ? Sao con biết? Không lẽ Hạ Muội kể con nghe sao? Cũng không phải, trước giờ chú không bao giờ nói chuyện này cho nó biết.

Hạ Quốc Huy nghi hoặc hỏi.

- Cha à, gần đây công việc không thuận lợi sao ạ?

Hạ Muội ngồi đó cũng lo lắng hỏi.

Hạ Quốc Huy gật đầu đáp:

- Ờ.

- Cha à, không sao đâu, rồi mọi thứ sẽ tốt lên thôi.

Hạ Muội an ủi cha mình.

Hạ Quốc Huy vỗ nhẹ vào tay Hạ Muội ý bảo cô yên tâm. Sau đó hiếu kỳ nhìn sang Dương Tử Mi hỏi:

- Tử Mi à, chuyện của chú, sao con biết vậy?

- Con thấy ấn đường của chú rất tối, sắc mặt u ám, bọng mắt thâm quầng, điều này cho thấy gần đây chú gặp rất nhiều chuyện không vui, đâu đâu cũng gặp trắc trở, thậm chí vợ chồng có thể ly tán nữa.

- Dương Tử Mi, sao cậu lại nói vậy? Cha mẹ tớ tình cảm tốt như thế, sao lại có chuyện ly tán ở đây? Thật là, tớ thấy cậu kỳ lạ lắm rồi đó, sao cậu lại nói mấy lời chả khác gì mấy bà thầy bói gạt người vậy?

Hạ Muội lớn tiếng nói.

Nhưng sắc mặt của Hạ Quốc Huy thì có chút thay đổi. Gần đây, trong mắt người ngoài, vợ ông tuy không có gì bất thường nhưng vợ chồng với nhau hai mươi năm nay nên ông rất rõ vợ mình đang làm gì. Dạo này, vợ ông ăn diện hơn thường ngày, dáng vẻ rất khác lạ.

Vợ chồng thương yêu nhau hai mươi năm, cùng nhau vượt qua bao khó khăn, trắc trở mới có được sự nghiệp như ngày hôm nay, thế nên ông vô cùng thương yêu và trân trọng vợ mình. Cũng chính vì thế mà khi phát hiện vợ mình có điểm khác lạ, ông cũng cố không chấp nhận sự thật và cho là có thể do mình quá đa nghi.

Giờ, Dương Tử Mi nói thế, đột nhiên ông cảm thấy không an tâm. Hơn nữa, ông phát hiện đôi mắt đen láy kia của Dương Tử Mi như nhìn thấu lòng người.

Bình luận

Truyện đang đọc