DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

- Vậy là ý gì ạ? Dương Đức Kiệt kia gốc gác rất lớn, ông ấy ở thành phố A bao nhiêu năm nay nhưng đó giờ không một ai dám đụng vào ông ấy.

Lương Sâm nghi hoặc hỏi.

Nhưng Mộ Dung Vân Thanh chỉ cười mà không trả lời.

Lúc nãy, Mộ Dung Vân Thanh vừa nhận được một cuộc gọi. Người gọi cho anh bảo rằng phải nhanh chóng cắt đứt tất cả mọi quan hệ lợi ích với Dương Đức Kiệt ngay.

Cuộc gọi đó cũng đủ để thấy lần này Dương Đức Kiệt khó mà thoát.

- Đại ca, chuyện thiếu nữ kia làm huynh đệ trong hội của chúng ta bị thương, anh thấy nên giải quyết thế nào?

Lương Sâm biết có một số chuyện không nên hỏi nhiều nên cũng chuyển sang chủ đề khác.

- Tạm cứ để đó, đừng đụng gì đến cô ấy.

Đoạn, ánh mắt của Mộ Dung Vân Thanh đột nhiên nghiêm nghị hẳn lên, anh nói tiếp:

- Lương Sâm, tôi cảnh cáo anh. Nếu chưa có lệnh của tôi, anh tuyệt đối không được manh động chỉ vì Lâm Đông Nam là đàn em của huynh đệ anh. Nếu không, tôi sẽ xử theo quy định của hội.

- Đại ca!

Lương Sâm bị nói trúng tim đen nên có chút không cam tâm phản kháng nói:

- Dù thế nào thì Lâm Đông Nam cũng là huynh đệ của chúng ta. Hắn bị đánh trọng thương ở Minh Châu Lầu trước mặt bao nhiêu người như thế, nếu như không đòi lại công bằng cho hắn thì e là khó mà khiến mọi người nể phục!

- Lương Sâm.

Ngữ khí của Mộ Dung Vân Thanh đột nhiên trở nên chậm rãi, khóe miệng cũng thấp thoáng nét cười, nói:

- Anh nghĩ là tôi phải cần anh chỉ dạy mới biết cách xử lý vấn đề hay sao?

Nghe ngữ khí cùng sắc mặt hiện tại của Mộ Dung Vân Thanh, Lương Sâm bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng. Mặt Lương Sâm biến sắc và vội vã khom người, cúi đầu nói:

- Xin lỗi đại ca, là em quá hấp tấp và nóng vội, sau này em không dám nữa.

- Nếu đã biết lỗi rồi, vậy để ngón tay út của tay trái lại được không?

Mộ Dung Vân Thanh nhẹ nhàng nhả ra một làn khói thuốc, nói tiếp:

- Trừng phạt vậy là nhẹ lắm rồi.

Lương Sâm mồ hôi đầm đìa, sau đó rút trong áo ra một cây dao nhỏ, nhắm mắt và cắt đứt ngón tay út bên trái của mình. Cơn đau xuyên thấu tâm can.

Tuy rất đau nhưng Lương Sâm cũng ráng cắn răng chịu đựng và dùng tay bịt để không cho máu chảy ra nhiều. Lương Sâm mặt trắng bệch nhìn Mộ Dung Vân Thanh chờ đợi.

- Mang theo ngón tay của anh ra khỏi đây mau!

Mộ Dung Vân Thanh bình thản nói. Ánh mắt ẩn phía sau cặp kính kia lạnh đến nỗi khiến người đối diện cảm thấy khiếp sợ.

- Cám ơn đại ca.

Nói xong, Lương Sâm vội khom người nhặt lấy ngón tay của mình và nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

Sau khi đặt điếu xì gà đang hút dở vào gạt tàn thuốc, Mộ Dung Vân Thanh bèn lấy điện thoại ra gọi cho Tống Huyền.

- Ha ha, anh Tống à, chào anh!

Ngữ khí của Mộ Dung Vân Thanh lúc này lại quay trở về với ngữ khí của một thương nhân bình thường, hoàn toàn không có chút tàn nhẫn và lạnh lùng như lúc nãy nữa.

- Ông chủ Mộ Dung, chào anh!

Giọng của Tống Huyền ấm áp, nhẹ nhàng, từ tốn, dễ nghe.

- Ha ha!

Mộ Dung Vân Thanh cười xởi lởi sau đó nói tiếp:

- Ngọc Thạch Hiên của tôi vừa mới nhập về một lô ngọc mới nên tôi định nhờ anh đến xem giúp. Không biết anh có thời gian không?

- Anh đã mở lời thì dù cho bận cấp mấy tôi cũng cố gắng thu xếp để đến.

Tống Huyền tuy dáng vẻ thư sinh nhưng dù gì cũng là người làm ăn nên làm chuyện gì anh cũng đều suy nghĩ rất thấu đáo và rất biết cách lấy lòng người khác.

- Ha ha, anh Tống thật nghĩa khí quá. Không biết anh có thể dẫn theo cô học trò đáng yêu, thông minh, lanh lợi của anh đến không? Nể tình bạn bè lâu năm giữa tôi và anh nên tôi cũng muốn giúp anh một chuyện. Tối nay người của tôi có chuyển mấy xe hàng từ Myanmar về, tôi biết anh trước giờ đều rất hứng thú với các loại ngọc, đặc biệt là ngọc thôi nên lần này tôi sẽ ưu tiên cho anh, thế nào?

Mộ Dung Vân Thanh cười nói.

- Cám ơn anh đã quan tâm. Tối nay Tống Huyền tôi sẽ đến đúng giờ. Còn Tử Mi có thời gian đi cùng không thì tôi phải hỏi lại mới biết được.

Tống Huyền đang muốn gặp Dương Tử Mi nhưng lại không biết lấy cớ gì để gặp cô. Giờ, Mộ Dung Vân Thanh đã tạo cơ hội như thế nên anh cũng có cớ để gọi điện thoại cho Dương Tử Mi và nói là dẫn cô theo để học cách nhận biết các loại ngọc.

Vừa nghĩ đến đôi mắt to tròn, lấp lánh như sao của Dương Tử Mi thôi, Tống Huyền cảm thấy tim mình nhẹ nhàng, bay bổng và ấm áp đến kỳ lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc