ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 104

“Và Như Tuyết, cả đời mày đừng mơ có thể sống tốt hơn tao!” Ánh mắt của Linh Linh tỏ ra sự độc ác.

Ở một chỗ khác, ở chỗ ngồi VIP.

“Lâm Vân.

Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Như Tuyết không nhịn được mà hỏi.

“Lần trước không phải tôi đã nói cho cậu, tôi mua vé số trúng giải nhì được mấy trăm triệu.” Lâm Vân cười nói.

“Vậy…Vậy cậu cũng không thể lãng phí như thế.” Như

Tuyết nghiêm mặt nói.

Đối với Linh Linh mà nói, vài triệu cũng là nhiều tiền, nhưng Lâm Vân vừa ra tay đã mất mấy chục triệu.

“Không sao, chỉ cần có thể khiến Linh Linh đó đẹp mặt là được.” Lâm Vân cười nói.

Nói thật, mấy chục nghìn tệ đối với Lâm Vân quả thật là chỉ là số tiền nhỏ, lần trước ông ngoại cho Lâm Vân thêm ba trăm tỷ tiền tiêu vặt.

Ngừng một chút, Lâm Vân cười nói tiếp, “Thế nào rồi? Nhìn Linh Linh tức tối có phải rất sảng khoái không? ” “Đúng là rất sảng khoái, nhưng vừa rồi cậu thực sự rất hung dữ, ha ha ha.” Như Tuyết che cái miệng nhỏ nhắn của mình lên một tiếng cười giòn tan.

Thành thật mà nói, trong những năm qua, Linh Linh luôn luôn chế nhạo Như Tuyết, và Như Tuyết chưa bao giờ thấy Linh Linh phải chịu nhục.

Vừa rồi cuối cùng cô cũng được thấy rồi.

“Đối với người xấu, làm sao có thể không hung dữ được?” Lâm Vân cười.

Ngừng một chút, Lâm Vân cười nói tiếp: “Nếu như cậu vẫn chưa hết giận, vậy không thành vấn đề, đây chỉ là bắt đầu mà thôi, màn hay còn ở phía sau.

Chẳng bao lâu, Linh Linh trở lại cùng với một vài người phục vụ.

Vài người phục vụ mỗi người cầm rượu ngoại, rượu đỏ, đĩa trái cây, đồ ăn nhẹ, và lần lượt đặt những thứ này lên bàn.

Rượu ngoại là Louis XIII hàng đầu và rượu đỏ là Lafite hàng đầu.

Tổng số tiền này lên tới hơn hai trăm triệu.

Tại sao Linh Linh lại mang những loại rượu này ra? Mục đích rất đơn giản, chính là cố ý chơi Lâm Vân.

Kế hoạch của cô ta rất đơn giản.

Mang những loại rượu đắt tiền nhất này lên, nếu Lâm Vân từ chối dùng những chai rượu này thì sau đó cô ta có thể nhân cơ hội để chế giễu, nói rằng có mấy chai rượu cũng uống không nổi để khiến Lâm Vân mất mặt.

Nếu Lâm Vân không từ chối, thì lại càng tốt.

Cô ta có thể lợi dụng chuyện này để khiến Lâm Vân cạn sạch túi, trong mắt cô ta, Lâm Vân cùng lắm chỉ có một chút tiền, số rượu trị giá hơn sáu mươi triệu này sẽ không chịu nổi.

Thậm chí, cô ta ước tính Lâm Vân có thể sẽ không tiêu nhiều tiền như vậy, nếu như vậy thì là tốt nhất.

Đến lúc đó Lâm Vân sẽ không có đủ tiền để thanh toán.

Cô ta có thể lợi dụng điều này để tính sổ với Lâm Vân.

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, hai người từ từ hưởng thụ

Linh Linh cười nói, đặc biệt nhấn mạnh từ “hưởng thự”.

Sau khi nói, Linh Linh lập tức chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút, đừng đi vội.” Lâm Vân gọi Linh Linh.

“Làm sao? Còn có chuyện gì không?” Linh Linh quay đầu nhìn Lâm Vân.

“Cô, lại đây rót rượu giúp chúng tôi.” Lâm Vân nhàn nhạt ra lệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc