ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 144

Mặc dù Khương Hùng Dũng không thể nhẫn nại hơn nữa được nữa, tuy nhiên, lần này ám sát không thành, người phái ra đi mất liên lạc vô cớ, trước khi điều tra rõ nguyên nhân, Khương Hùng Dũng cũng không dám manh động.

Để có được như ngày hôm nay, ngoài sự tàn độc hung bạo đó ra, Khương Hùng Dũng còn là một kẻ biết tính toán cẩn trọng, nếu không thì đã bị lật đổ từ lâu rồi.

Đại học Thanh Dương.

Bây giờ đã vào giờ học, sau khi Lâm Vân trở lại trường liền đi thẳng vào phòng học.

“Dừng lại!”

Vừa mới tới cửa phòng học, một nam một nữ ngăn Lâm Vân lại, trước ngực bọn họ đang đeo bảng hiệu của Hội Sinh viên.

Người nam đầu cạo trọc còn người nữ nhuộm tóc màu tím.

“Cậu là Lâm Vân đúng không? Tự giới thiệu đi. Tôi là trưởng ban học tập của hội sinh viên, Ngô Tuấn.” Nam sinh ngẩng đầu.

“Là hội sinh viên à? Sao lại tìm tôi? Tìm tôi có việc gì?” Lâm Vân lạnh lùng nói.

Đối với mấy cán bộ của hội sinh viên này, Lâm Vân tỏ ra không quan tâm đến bọn cho lắm.

Ngô Tuấn nhìn thấy thái độ của Lâm Vân đối với mình, gương mặt cậu ta bỗng trở nên u ám.

Cô gái tóc tím bên cạnh còn mắng mỏ nói:

“Cậu nhóc, cậu dám nói chuyện với hội trưởng của chúng tôi như thế này à, cậu không muốn sống nữa sao?”

“Ha ha, một Hội trưởng Hội sinh viên của trường? Còn không muốn sống sao? Ha ha.” Lâm Vân không nhịn được cười.

Trước đây, Lâm Vân có thể vẫn còn sợ những cái gọi là cán bộ hội sinh viên này.

Nhưng bây giờ, Lâm Vân càng nghĩ lại càng thấy nực cười, một cán bộ của hội sinh viên làm sao có thể thành giai cấp thống trị được? Vô cùng nực cười!

Với thân phận hiện tại của Lâm Vân, hắn cũng không quá coi trọng.

“Thằng nhóc, mày điên rồi, chả trách Trịnh Khả bảo tao chỉnh đốn mày.” Ngô Tuấn chế nhạo.

Ngô Tuấn và Trịnh Khả là bạn, Trịnh Khả đã tìm Ngô Tuấn trước khi tan học và nhờ Ngô Tuấn để mắt đến Lâm Vân. Một khi Lâm Vân vi phạm nội quy của trường, cậu ta sẽ nhân cơ hội để tấn công Lâm Vân. Tốt hơn là nên tấn công Lâm Vân cho đến khi hắn bị đuổi học.

“Trịnh Khả? Trịnh Khả, cái người trưởng ban quan hệ đối ngoại ấy à?” Lâm Vân không nhịn được cười khi nghe tên Trịnh Khả

Màn phát sóng trực tiếp cảnh ăn phân của Trịnh Khả, Lâm Vân vẫn còn nhớ rất rõ.

Dừng một chút, Lâm Vân tiếp tục nói:

“Nếu nói như vậy, mày đến đây tìm tao để trả thù cho Trịnh Khả à? Bọn mày đang cố tìm ra lỗi của tao đúng không?”

“Tao ở đây không phải để tìm lỗi, tao chỉ làm theo quy định. Tao thấy gần đây mày thường xuyên nghỉ học, trốn học đã vượt quá ba mươi tiết. Theo quy định của trường, nếu như một năm trốn học hơn mười tiết thì bị phạt, vượt quá ba mươi tiết thì bị đuổi học!” Ngô Tuấn tự hào nói.

“Mày dám đuổi tao?? Mày có quyền đuổi à?” Lâm Vân cười lạnh.

Lâm Vân biết thừa Ngô Tuấn đến đây để trả thù cho Trịnh Khả.

“Thằng ranh con, một trong những nhiệm vụ của Hội sinh viên là điểm danh và kiểm tra học sinh nghỉ học. Tao đã ghi lại thời gian nghỉ học của mày. Tất cả đều được ghi vào sổ. Chỉ cần tao báo cáo, nhà trường nhất định sẽ đuổi học mày.!”

Bình luận

Truyện đang đọc