ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 917

Lâm Vân phát hiện Lê Văn Hải có một vài người tình, một trong số người tình mà Lê Văn Hải thích nhất, là nữ quản lý của một quán bar, nghe nói Lê Văn Hải bị cô ta mê hoặc say đắm.

Biện pháp của Lâm Vân chính là. Khiến nữ quản lý này nghĩ cách dụ Lê Văn Hải nói ra, khiến Lê Văn Hải tự mình nói ra, tai nạn xe là do anh ta làm ra, sau đó lén ghi âm cuộc đối thoại đó lại.

Đây, có thẻ làm bằng chứng!

Tất nhiên, tiền đề của cách này chính là, làm thế nào để nữ quản lý này sẵn sàng nghĩ cách giúp mình trong chuyện này.

Quán bar Hero.

Lâm Vân và Cô Lang đi đến quán bar.

“Chào mừng quý khách!”

Nhân viên lễ tân đứng ở cửa, hoan nghênh đón chào.

Lâm Vân tiện tay rút ra vài trăm nghìn, đưa cho bọn họ, đồng thời nói:

“Sắp xếp cho tôi một phòng.”

“Cám ơn anh! Chúng tôi sẽ đi sắp xếp!”

Một vài lễ tân thấy Lâm Vân ra tay hào phóng như vậy. Đương nhiên là rất vui rồi.

Dưới sự dẫn dắt của phục vụ, Lâm Vân và Cô Lang đến một phòng để nhận chỗ.

Lâm Vân tùy ý gọi một vài chai rượi ngoại.

“Thưa anh, anh muốn tìm hai người đẹp tiếp rượi không ạ?” Người phục vụ mang nét cười trên mặt hỏi.

“Muốn! Nhưng muốn hàng tốt nhất, đây là một ít phí!”

Lâm Vân vừa nói, vừa tùy ý rút ra vài trăm nghìn, đưa cho phục vụ.

“Được, giờ tôi sẽ đi ngay.” Phục vụ hài lòng nợ nụ cười trên mặt.

Rất nhanh sau đó, phục vụ đã mang hai người đẹp đến.

“Buổi chiều vui vẻ thưa anh.” Hai người đẹp niềm nở cười nói.

“Anh, đây là một vài người tốt nhất ở đây, ngài cứ tùy ý lựa chọn.” Phục vụ cười nói.

Lâm Vân liếc nhìn toàn bộ một lượt, sau đó lắc đầu nói:

“Đều là những người tầm thường, quá bình thường.”

“Anh, đây…đây đều là những người đẹp tốt nhất trong quán rồi.”Phục vụ nói.

“Tôi nghe nói quản lý quán của các cô, là một báu vật, để cô ấy đến phục vụ tôi đi.” Lâm Vân thản nhiên nói.

“Anh, thật xin lối, quản lý của chúng tôi đáng phục vụ khách VIP khác rồi.” Phục vụ cười ngượng nói.

“Sao nào? Tôi không phải khách VIP sao?” Lâm Vân cười lạnh nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân lấy ra một xấp tiền, ném lên trên bàn.

Phục vụ nhìn một cái, ít cũng phải vài triệu.

“Ít tiền này. Đủ khiến cô ấy đến phục vụ tôi chưa?” Lâm Vân dựa vào ghế sô pha nói.

“Đây…” Sắc mặt phục vụ có chút thay đổi.

“Sao nào? Không đủ sao? Vẫn chưa đủ sao!”

Lâm Vân lại từ trong túi lấy ra vài xấp tiền, ném lên trên bàn.

Bình luận

Truyện đang đọc