ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 610

Lâm Vân đứng trong văn phòng đợi chủ quản của bộ phận vệ sinh đến sắp xếp công việc, lúc này một cô gái trẻ tuổi bước vào.

Cô gái nhìn có vẻ còn chưa tới hai mươi tuổi, mặc thường phục, nhưng ngũ quan thanh tú và đoan trang.

“Xin hỏi anh là nhân viên của bộ phận vệ sinh phải không?” Cô gái hỏi một cách dè đặt.

“Ơ, tôi là người mới đến đây, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến làm.

Lâm Vân nói.

“Vậy sao? Tôi cũng là ngày đầu tiên đến làm đấy.

Cô gái nở một nụ cười hồn nhiên, đồng thời bước nhanh đến chỗ Lâm Vân.

“Tôi tên là Huỳnh Tuệ Mẫn, thế là sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp, sau này mong anh quan tâm nhiều hơn nữa.

Cô gái cười nói.

“Tôi tên là Lâm Vân.

Lâm Vân cũng cười đáp lại cô

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên hỏi đầu ay.

bước vào.

“Hai người là người mới tới đây đúng không? Tôi là chủ quản vệ sinh, là sếp của hai người.

Trong lúc người đàn ông nói chuyện, ông ấy đi tới bàn làm việc, khi đang chuẩn bị ngồi xuống, chợt cau mày lại, ngẩng đầu nhìn sang Lâm Vân hai người.

“Hai người còn đứng đờ ra đó làm gì, không biết chào hỏi tôi sao?”

Giọng điệu của chủ quản vệ sinh lạnh lùng, tỏ ra có chút không vui.

“Ơ, chào chủ quản.

Lâm Vân nói.

“Chào chủ quản.” Cô gái tên Huỳnh Tuệ Mẫn cũng chào hỏi theo “Đúng là hai đứa ngốc, chuyện này còn phải cần người dạy nữa, chẳng trách chỉ có thể làm công việc vệ sinh.

Chủ quản vệ sinh lắc đầu nói.

Lâm Vân nghe được không khỏi cau mày.

Nếu không phải bởi vì Lâm Vân phải làm nội ứng không thể tiết lộ được thân phận, ông ta dám nói chuyện với Lâm Vân như vậy, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.

“Chủ quản, xin ông hãy nói chuyện khách sáo một chút, chúng tôi không phải đồ ngốc.

Lâm Vân nói.

Người chủ quản vốn đã ngồi xuống ghế, sau khi nghe được lời nói này, ông ta liền đứng lên.

“Cậu nói cái gì hả? Bảo tôi nói chuyện khách sáo với cậu sao? Hơ hơ, có phải là muốn tôi nhường vị trí này lại cho cậu, rồi sau đó đi bưng trà rót nước cho cậu không?” Chủ quản lạnh lùng nhìn Lâm Vân.

Tiếp theo đó, chủ quản chuyển cách nói chuyện, cười lạnh nói: “Nhóc ranh như mày cũng không biết đến mình là cái thá gì, thế mà lại dám nói chuyện với tao như thế này, lão tử tao đây đừng nói là mắng chửi mày, cho dù có đánh mày đi nữa, mày cũng phải chịu, không phục sao? Vậy thì cút khỏi đây đi.

Bình luận

Truyện đang đọc